Trương Lệ Dung nói: "Viện trưởng Triển, đứa nhỏ nhà cô quá nhỏ, cứ để con cái thỏa sức vui chơi là được."
Trương Lệ Dung thừa nhận đứa con cả Oa Bao Nhục nhà cách vách rất thông minh, thế nhưng cậu nhóc gầy gò nhỏ xíu, không chừng sẽ bị bắt nạt.
Triển Ngải Bình nói: "Năm nay chính thức đưa đến trường tiểu học cho con em, nghe nói bên kia quản lý nghiêm ngặt, dạy học cũng tốt lắm, để đứa nhỏ theo thử xem."
Hai anh em Oa Bao Nhục, anh trai thông minh, tuyệt đối học theo kịp, còn có thể phụ đạo em gái học tập làm bài tập, mà em gái, em gái "binh hùng tướng mạnh", tuyệt đối sẽ không để cho anh em bọn họ bị bắt nạt ở trong lớp.
Triển Ngải Bình nghĩ mình không cần lo lắng.
Triển Ngải Bình may hai cái cặp cho hai anh em, ngày đầu tiên tự mình đưa bọn họ đi học, trong nhà có xe đạp hiệu Vĩnh Cửu, phía trước thanh ngang xe đạp cho một đứa ngồi, một đứa ngồi đằng sau, phía trước còn lắp thêm rổ xe và đèn xe, mẹ con ba người đạp xe đạp, chở con đi học như đi hóng mát, cả đoạn đường leng keng leng keng rầm rầm rầm.
Trường tiểu học cho con em không tính là xa, rất nhiều học sinh, hầu như không cần lo lắng vấn đề an toàn, đứa nhỏ thuộc đường, cũng không cần đưa đón, chờ khi tan học, thì có thầy cô, mấy đứa nhỏ của mỗi lớp đứng xếp hàng, trong miệng hô một, hai một đi bộ về nhà.
Trên đường đi học, nhìn thấy không ít đứa nhỏ đeo khăn quàng đỏ, Triển Đại Bình Bình thấy đứa nhỏ nhà mình cột khăn quàng đỏ trên cổ, Triển Ngải Bình nhớ tới đồng phục học sinh hai năm qua còn chưa đẹp lắm, đợi thêm hai năm nữa đồng phục học sinh sẽ đẹp lên.
Đặc biệt là đồng phục học sinh váy thủy thủ xanh sửa đổi từ đồng phục thủy thủ, lại cột khăn quàng đỏ, mặc ở trên người con gái cô chắc chắn rất xinh xắn.
Đồng phục học sinh thời bấy giờ cũng còn đỡ, không giống đồng phục học sinh sau thập niên chín mươi, hai ngàn, đó chính là một cái bao tải to, phát từ hồi lớp một, tới lớp sáu vẫn có thể mặc, tận cấp hai còn có thể xuyên, có vài người thậm chí đến cấp ba cũng có thể mặc… Thật tiết kiệm.
Trường tiểu học cho con em mới xây không bao lâu rất đẹp, tòa nhà bốn tầng, từ xa là có thể nhìn thấy một loạt hàng rào bảo vệ sơn màu xanh biếc đứng xếp hàng, mỗi tầng lầu đều có loa, phía ngoài cột điện cũng có loa, để phát ra những âm thanh và bài hát dâng trào.
Tiến vào cổng trường, có một sân thể dục rộng lớn, bên cạnh có một loạt phòng bằng gạch ngói, có phòng phát thanh, còn có phòng hoạt động của đội danh dự thiếu nhi.
Đậu xe ở trông nhà xe gần cổng trường học, Triển Ngải Bình nắm tay hai đứa nhỏ hài tử đi vào, lúc này trên sân thể dục có một bãi có xanh mướt, đây là bãi cỏ thật, trong góc cũng có xà đơn xà kép, có đu quay, có sân bóng rổ, còn có sân bóng bàn.
Cột cờ ở giữa, lá cờ đỏ lay động, ánh mắt trời hắt bóng xuống.
Trên cỏ có một đám người đang đứng, mặc áo trắng quần đỏ, còn đội nón đỏ, ống tay áo màu trắng, cầm nhiều loại nhạc cụ trong tay, đây là khi kéo cờ thì đội danh dự thiếu nhi sẽ xuất hiện.
Tiểu Thang Viên nhìn chằm chằm nón đỏ không đi nữa, cô nhóc kéo quần áo mẹ: "Mẹ, con cũng muốn đội cái nón ấy…"
Triển Ngải Bình cười nói: "Vậy Viên Viên của chúng ta cố gắng một chút, gia nhập đội danh dự."
"Đội một trượng, đó là đội một trượng?" Tiểu Thang Viên nghiêng đầu hỏi mẹ.
Triển Ngải Bình nói: "Từng thấy cha kéo quốc kỳ không? Đây chính là đội danh dự phụ trách đánh trống mỗi tuần mỗi lần kéo cờ."
Tiểu Thang Viên vừa nghe đánh trống cô bé lập tức kích động.
Tiểu Thang Viên có một giấc mơ âm nhạc như thế!
"Mẹ! Con muốn gia nhập đội danh dự."
Triển Ngải Bình: "…" Đáng tiếc, đội danh dự cũng không tuyển người biết múa.
Ngẫm lại trình độ âm nhạc ngũ âm không hoàn chỉnh của con gái mình, mẹ Triển có thái độ nghi ngờ đối với con gái có thể gia nhập đội danh dự hay không, thế nhưng không thể đánh sập lòng tự tin của con gái.
Con gái cô có thể nỗ lực làm một người kéo cờ gì đó.
Anh trai Oa Bao Nhục không cảm thấy hứng thú với đội danh dự, cậu nhóc chỉ cảm thấy hứng thú với đi học, trong một lớp học của trường tiểu học cho con em có rất nhiều người, có bốn mươi, năm mươi người lớn tuổi.
Triển Ngải Bình đưa bọn họ đến lớp, căn dặn bọn họ học tập chăm chỉ, sau đó yên tâm rời đi.
Đi học một ngày, hai đứa nhỏ không xảy ra vấn đề gì, sau khi trở về đều rất hưng phấn kể chuyện ở trường với cha mẹ.
Tiểu Thang Viên kích động nói: "Mẹ, con hỏi thầy cô rồi, bọn họ nói đội danh dự chọn từ lớp một."
Triển Ngải Bình gật đầu, nghĩ thầm đội danh dự vốn bắt đầu chọn từ lớp dưới mới vừa vào học, nếu như lớp dưới đều không tham gia đội danh dự, sau này cũng sẽ không vào đội danh dự.
Văn nghệ của trẻ em cũng chọn từ em bé, nếu như không vào được đội danh dự, làm thành viên của đài phát thanh cũng được, còn có thể được đề cử tham gia thi đầu diễn thuyết trong huyện thành phố.
Triển Ngải Bình nói: "Vậy con phải nhớ đến đăng ký nha."