"Cô sợ chia rẽ anh em bọn họ? Cậu nhóc có một em gái sinh đôi nhỉ?"
Triển Ngải Bình trầm ngâm một lát: "Cô Khương, như vậy đi, tôi hỏi ý kiến của con mình thử xem."
"Được, chủ yếu vẫn phải xem ý kiến của đứa trẻ."
Triển Ngải Bình vốn muốn hai anh em Oa Bao Nhục cùng nhau đến trường, học chung một lớp, có thể chăm sóc lẫn nhau, thế nhưng… Cô cũng đoán Oa Bao Nhục nhất định muốn nhảy lớp, mà Tiểu Thang Viên, để cô nhóc đàng hoàng học hành là được.
Chờ đứa nhỏ tan học trở về, Triển Ngải Bình hỏi ý kiến của Oa Bao Nhục: "Có muốn đi học lớp hai không?"
Oa Bao Nhục nói: "Mẹ, con có thể đi không?"
Triển Ngải Bình: "Muốn đi sao?"
Oa Bao Nhục kiên định nói: "Đi!"
Triển Ngải Bình: "… Vậy thì không thể chung lớp với em gái nha."
Oa Bao Nhục nói: "Chúng ta cũng có thể cùng tan học về nhà."
Oa Bao Nhục có tâm tư bí ẩn của mình, trong lòng cậu nhóc không quá muốn chung lớp với em gái, bởi vì chiều cao của em gái cao hơn cậu nhóc, người khác biết bọn họ là anh em sinh đôi còn cười cậu nhóc, nói Tiểu Thang Viên càng giống chị gái cậu nhóc hơn.
Oa Bao Nhục không chịu nổi, không chung lớp thì không cho bạn học khác so sánh.
Triển Ngải Bình nói: "Vậy cũng tốt, con đi học lớp hai thử xem."
Triển Ngải Bình kể chuyện này với Cố Thịnh, Cố Thịnh cũng đồng ý. Triển Ngải Bình nhìn mặt anh: "Chắc chắn anh rất hiểu con trai của anh."
Cố Thịnh: "… Hồi anh tiểu học cũng không thấp hơn em."
Triển Ngải Bình thổi phù một tiếng bật cười: "Anh còn nói anh không thèm để ý, ha ha, đồng chí nam các anh rất để ý chiều cao mà."
"Không có so sánh sẽ không có đau thương, thực ra Hựu Hựu rất cao rồi."
Cố Thịnh: "Giờ anh cũng rất cao."
Triển Ngải Bình: "Chậc chậc —— Anh có thể cao như vậy, thậm chí cao hơn mấy anh em, ít nhiều có em đốc thúc từ nhỏ đến lớn."
Cố Thịnh ôm ngực vô lại nói: "… Còn vừa to vừa dài đúng hay không?"
"Cho anh đùa bỡn lưu manh hả?" Triển Ngải Bình lườm anh một cái, hai gò má phớt đỏ, "Nơi có nhiều đàn ông, nói chuyện quá nhàm chán."
Hai đứa nhỏ sắp chia lớp, sách lớp một mới phát, Triển Ngải Bình dự định giữ lại, nộp phí sách giáo khoa lớp hai một lần nữa, bọn nhỏ đi học khác lớp.
"Người xấu người xấu, anh trai là người xấu!"
Biết anh trai nhảy lớp, muốn bỏ cô nhóc ở lớp một một mình, Tiểu Thang Viên đỏ mắt lên khóc thút thít hồi lâu, thế nhưng lòng Oa Bao Nhục rất cứng rắn, không chút dao động tâm tư muốn nhảy lớp, cậu nhóc ôm em gái, dặn dò: "Em gái em học chăm chỉ, anh đi học lớp hai, không thể lúc nào cũng trông coi em đọc sách học tập làm bài tập, anh trai có lỗi với em."
Tiểu Thang Viên khóc đến đỏ bừng mũi, thổi bong bóng nhỏ, cô nhóc xoa con mắt, chủ động ôm anh trai: "Em không nỡ xa anh trai."
Oa Bao Nhục giả vờ tiếc nuối nói: "Vậy anh trai ở lại với em được không."
Tiểu Thang Viên lau nước mắt: "Mẹ nói Viên Viên rất kiên cường, anh trai anh muốn đi học lớp hai thì đi đi…"
…
Triển Ngải Bình nghe hai nhãi con nói chuyện, trong lòng vô cùng khiếp sợ, Cố Thịnh đang ôm Tiểu Miên Hoa, chơi với con gái nhỏ, Triển Ngải Bình ngồi bên cạnh anh, muốn nói lại thôi.
Cố Thịnh liếc cô một cái.
Triển Ngải Bình nói: "Hai chúng nó nói chuyện anh có nghe thấy không?"
Cố Thịnh miễn cưỡng nói: "Nghe thấy."
Triển Ngải Bình: "…" Hai anh em này đúng là hai thần đồng diễn xuất.
Cô đến gần bên tai Cố Thịnh nói: "Mấy đứa nhóc của chúng ta hay diễn lắm, giống anh."
Đôi mắt đào hoa của Cố Thịnh mỉm cười nhìn cô: "Giống em."
"Anh rảnh rỗi, nếu không thì anh đưa đứa nhỏ đến lớp mới đi? Em có chút chuyện." Triển Ngải Bình cần qua bệnh viện đón một đợt kiểm tra lớn, cô phải chạy tới sớm một chút, thế nhưng đứa nhỏ đổi lớp mới cũng là một việc lớn, nghĩ Cố Thịnh có thể tranh thủ thời gian đưa đứa nhỏ qua đó một chuyến cũng không làm lỡ thời gian.
"Anh là cha đứa nhỏ, cũng nên đến trường học xem thử."
Cố Thịnh nói: "Được."
*
Cố Thịnh đưa hai đứa nhỏ đi học, đưa Tiểu Thang Viên nhảy nhót đến lớp một, sau khi Tiểu Thang Viên tiến vào lớp, cô nhóc bắt đầu diễn, đỏ mắt lên, nói không nỡ rời xa anh trai, mười mấy bạn học an ủi cô nhóc.
Tiểu Thang Viên: "Tớ không nỡ xa anh trai."
"Viên Viên, còn có chúng ta đi học chung chơi chung mà."