Hình ảnh như vậy, hai cha con Cố Thịnh không có cơ hội thấy, Cố Thịnh đưa Oa Bao Nhục tới lớp hai, cô Khương đã chờ ở đấy. Cô Khương nhìn thấy Cố Thịnh mặc quân trang, cô ấy cũng không cảm thấy bất ngờ, trẻ con ở đây phần lớn là con cháu cán bộ quân nhân, có vài cha mẹ đều là quân nhân không nhàn rỗi sẽ nhờ binh lính tới đón đưa, chăm sóc con cái.
Cô Khương thấy tướng mạo Cố Thịnh trẻ tuổi, có hơi giống Oa Bao Nhục, càng giống Tiểu Thang Viên mà cô ấy thấy ở lớp một, suy đoán bọn họ có lẽ có quan hệ họ hàng.
Cô Khương: "Anh là anh họ đứa nhỏ? Hay là cậu của cậu bé?"
Lần trước cô Khương nghe nói em trai bác sĩ Triển rất tuấn tú, cô ấy nghĩ thầm người đàn ông trước mắt quả thật rất đẹp trai.
Oa Bao Nhục: "Ông ấy là cha cháu."
Cố Thịnh: "Tôi là cha đứa nhỏ, cô Khương, chào cô."
Cô Khương sửng sốt một chút: "Ồ, anh là cha đứa nhỏ à…"
Cô Khương theo bản năng nói vài lời khách sáo, trong đầu cũng đang không ngừng vang vọng: một con gấu, một con gấu, một con gấu…
Quả thật rất cao, vóc người rất tốt.
Cố Thịnh thấy ánh mắt kỳ lạ của cô Khương, khóe miệng anh co rút: "Có phải là mẹ của đứa bé nói cái gì không?"
"Ồ ồ không có gì." Cô Khương lắc đầu cười nói: "Bác sĩ Triển nói hồi tiểu học thành tích toán của cô ấy rất tốt."
Cố Thịnh: "…"
Đoàn trưởng Cố suy đoán nhất định là vợ mình đã nói cái gì.
Đưa con đến trường học, nhờ cô giáo chăm sóc nhiều hơn, cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.
*
Sau khi đứa nhỏ học tiểu học, Triển Ngải Bình không hiểu sao có cảm giác trọng trách trên vai nhẹ nhàng hơn nhiều, con cái học tiểu học, học nhiều tri thức hơn, sẽ trở nên hiểu chuyện hơn.
Thẩm Lệ Thanh đến nhà cô nói chuyện phiếm, vô cùng ngưỡng mộ cô: "Đứa nhỏ nhà cô học tiểu học, tôi cũng muốn để con học tiểu học."
Triển Ngải Bình: "Học vườn trẻ cũng tốt, Tiểu Ngư nhà cô bớt lo."
Thẩm Lệ Thanh: "… Cũng không bớt lo lắm."
Nhà nhà đều có trải nghiệm khó nói.
"Tiểu Triển, cô nói xem tôi thích hợp tìm công việc ra sao?"
Nghe thấy Thẩm Lệ Thanh hỏi vấn đề này, Triển Ngải Bình kinh ngạc: "Cô lại muốn đi làm? Là bởi vì đứa nhỏ lớn rồi, cảm thấy quá thanh nhàn hả?"
Thẩm Lệ Thanh: "Tôi cảm thấy Tiểu Ngư nhà tôi quá lười, nói nó lười nó còn nói năng hùng hồn, nói là học theo mẹ, đều là cha nó, lão Vương dạy thứ gì không."
Làm mẹ ruột, Thẩm Lệ Thanh không ưa hành vi lười biếng của con mình.
Thẩm Lệ Thanh nói: "Tôi muốn lấy mình làm gương, làm tấm gương tốt cho con."
Triển Ngải Bình nói: "Nếu không thì làm nghề cũ, đi làm giáo viên, trường tiểu học cho con em có vị trí không? Cô đi làm giáo viên cũng tốt, còn có thể phối hợp với bọn nhỏ."
Thẩm Lệ Thanh lắc đầu: "Không đến trường tiểu học cho con em được, hiện tại yêu cầu của trường tiểu học cho con em rất nghiêm ngặt, hai năm qua lãnh đạo bên trên đột nhiên lại bắt học tập kỷ luật, không giống trước kia, yêu cầu đối với giáo viên cũng cao, còn yêu cầu là giáo viên tốt nghiệp trường sư phạm…"
Trường học bình thường không có yêu cầu nghiêm ngặt đối với học tập, đặt ở trường tiểu học nông thôn bình thường, chỉ cần học xong cấp ba, đã có thể làm giáo viên dạy thay ở trường tiểu học nông thôn.
Mà mấy năm qua yêu cầu của trường tiểu học cho con em cán bộ rất nghiêm ngặt.
Triển Ngải Bình nói: "Yêu cầu nghiêm chút cũng tốt, chúng ta cũng yên tâm."
Thẩm Lệ Thanh nói: "Dù sao con cái lãnh đạo cũng phải học ở đấy mà."
Triển Ngải Bình nói: "Vậy cô đến trường học ở trên trấn à?"
Thẩm Lệ Thanh: "Lại không muốn làm giáo viên lắm… Bác sĩ Triển, cô đừng cười tôi, thực ra tôi rất muốn làm người quét đường, chà, bây giờ không phải có rất nhiều thanh niên trí thức trở về thành phố sao? Công việc quá khó giành, không thu xếp được, tôi nghe nói sau khi Trần Viên trở về, thì được sắp xếp công việc quét dọn đường phố."
"Không phải tôi cười cô ta, chỉ là tôi cảm thấy công việc này rất phù hợp với tôi." Thẩm Lệ Thanh ngồi thẳng thân thể: "Tôi muốn thử công việc không cần đầu óc không cần kỹ thuật."
"Trên người cô quả nhiên là có ý nghĩ kỳ lạ của người có ăn học." Triển Ngải Bình nhịn cười: "Nhà của chính cô mà cô không quét cô lại đi quét bên ngoài, thú vị thật."
Thẩm Lệ Thanh: "Làm kiểu công nhân này, con trai con gái của tôi thấy, mới phát giác mẹ rất chịu khó."
Triển Ngải Bình: "…."
Một người hiền lành không thích bị con cái mình nói mình hiền lành, cũng giống vậy, một quỷ lười cũng không thích bị con mình nói là quỷ lười, con của Thẩm Lệ Thanh đúng là đốc xúc cô ấy chăm chỉ.
Thẩm Lệ Thanh nói: "Có thể tìm công việc thế không?"
Triển Ngải Bình nói: "Cô quán xuyên sân nhà trước đã, làm tốt chuyện trước mắt."