Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 59 - Chương 59. An Tâm 1

Chương 59. An tâm 1 Chương 59. An tâm 1

Cửa đóng lại, không bật đèn, quầng sáng ngoài cửa sổ rọi sáng cả căn nhà. Tiếng ồn ào bên ngoài nhà càng lúc càng xa, tiếng gió cũng im lặng. Cố Thịnh vốn không có ý định lên lầu cùng với cô, kết quả bác gái này xuất hiện, mặt anh tối sầm lại vào nhà, kéo Triển Ngải Bình đến trong góc, gương mặt tuấn tú nắng mưa thất thường.

Triển Ngải Bình quay đầu nhìn cửa sổ: "Anh muốn nói cái gì thì nói thẳng đi."

Cố Thịnh cúi người, kề sát ở bên tai cô, nhỏ giọng nhắc nhở: "Sau này cô nói rõ với người ta, việc nhà đều là cô làm."

Triển Ngải Bình: "…"

Cố Thịnh nhìn chằm chằm cô không nhúc nhích.

Cô bất đắc dĩ qua loa nói: "Được được được, tôi làm, sau này việc nhà đều do tôi làm."

Cố Thịnh lặng im chốc lát: "Tôi chỉ muốn cô nói rõ ràng với người ta thôi."

Triển Ngải Bình: "…?"

Chỉ là "nói"?

Cô chuẩn xác bắt được trọng điểm, bản thân người nào đó cũng không tỏ vẻ gì, vậy thì nghĩa là sau này còn có cơ hội gia hạn trải nghiệm thẻ ‘nàng tiên ốc’?

Chết còn sĩ diện, khổ thân như thế sao?

"Được." Triển Ngải Bình cười híp mắt vỗ xuống lồng ngực anh: "Sau này tới chỗ các anh, tôi đi khắp nơi nói với các chị dâu ở viện gia chúc là mọi việc nhà của chúng ta đều là tôi làm."

"Vậy thì cũng không cần." Cố Thịnh thích nghe từ "chúng ta" từ trong miệng cô, "Người ta không hỏi, cô không cần chủ động nói với người khác."

Đi khắp nơi nói với người ta mình thích làm việc nhà, đây không phải là kẻ đầu óc có bệnh sao? Triển Ngải Bình cô cũng không hiền lành như vậy.

"Người ta hỏi cô thì cô cứ nói việc nhà đều do cô làm."

Triển Ngải Bình gật đầu: "Ừ, tất cả nghe theo anh."

Nhìn thấy dáng vẻ cô ngoan ngoãn gật đầu, Cố Thịnh vừa kinh ngạc vừa cảm thấy thỏa mãn khác thường, trong lòng nặng trình trịch, ấm áp, như là nâng một vũng nước xuân. Anh nghĩ thầm cái tên này sao nói chuyện càng ngày càng dễ nghe, còn nói "đều nghe anh". Bất kể là có phải nói thật hay không, anh nghe vào vô cùng dễ chịu.

Nếu như mỗi ngày có thể ở trước mặt anh như vậy, không tranh đấu, đối chọi với anh, đừng nói là giặt quần áo cho cô một lần, giặt cả đời cũng được.

Cố Thịnh: "…"

Nhận ra được suy nghĩ chân thực của mình, sắc mặt đồng chí Tiểu Cố cứng đờ, anh đột nhiên có một dự cảm bất thường như thể "trời sắp diệt ta".

Triển Ngải Bình ngửa đầu nhìn mặt Cố Thịnh, phát hiện hình như anh đang sững sờ, không biết đang suy nghĩ gì. Cô nhìn gương mặt anh tuấn của anh, thực sự tò mò về danh tiếng của đoàn trưởng Cố ở trong đoàn bọn họ.

Tuy rằng cô trêu chọc Cố Thịnh là "chị năm", trên thực tế sau khi rút đi sự ngây ngô của thời niên thiếu, dung mạo của Cố Thịnh rất anh khí, mày kiếm dày đậm trương dương, sống mũi vừa cao vừa thẳng. Lúc mặt không cảm xúc thì có vẻ cực kỳ lạnh lùng uy nghiêm. Ngày đó khi anh nổi nóng với Hạ Minh Chương rất đáng sợ, không hề có sự nữ tính nào.

Bây giờ thân hình anh cao lớn, luyện ra một thân bắp thịt, cơ bắp rắn chắc, mỗi lần anh tới gần cô, nhiệt độ nóng bỏng ấy cũng khiến cô cảm nhận được cảm giác xâm lược tràn trề bộc phát thuộc về phái mạnh.

Diệp Phương Tĩnh nói anh có vẻ ngoài đẹp trai, nhưng cô không dám chung sống với kiểu đàn ông này.

"Anh rể giống như là thanh đao sắc bén trưng bày ở trong viện bảo tàng, không không không, một cây đao cổ, chỉ có thể nhìn không thể cưỡng cầu."

"Chỉ có cô giáo Tiểu Triển mới có thể khuất phục anh ta."

Diệp Phương Tĩnh có hơi tâng bốc cô. Nhưng hôm nay thấy cây "đao nát" này ngoan ngoãn dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo giúp cô thì cô quả thực cảm thấy trong lòng ngọt ngào.

Triển Ngải Bình cụp mắt cười dịu dàng. Cô nghĩ thầm, bỏ đi, sau này đối xử tốt với anh một chút. Ít nhất ở trước mặt người ngoài giữ mặt mũi cho anh nhiều hơn.

Chồng của mình thì mình giữ gìn, "nàng tiên ốc" của mình thì mình thương thôi.

"Cô, cô cười cái gì?" Thoáng nhìn thấy nụ cười trên mặt Triển Ngải Bình, trong lòng Cố Thịnh run lên một cái, dự cảm bất thường này càng dày đặc. Triển Ngải Bình cười càng dịu dàng quyến rũ: "Còn không cho người ta cười sao?"

Cô ngửa mặt lên cười với anh, mặt mày cong cong, nụ cười trong sáng, đôi mắt sóng nước nhẹ nhàng ẩn tình dừng ở trong mắt anh, môi đỏ cong lên, đuôi mắt giương lên, ánh mắt quyến rũ triền miên.

Triển Ngải Bình luôn biết mình có một tướng mạo rất kiều mị diễm lệ, nhưng trước đây cô chưa bao giờ có ý định thả sức quyến rũ nữ tính của mình ra.

Cô luôn có ý định phá hư cảm giác nữ tính trên người mình.

Bình Luận (0)
Comment