Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 58 - Chương 58. Tạm Bợ 2

Chương 58. Tạm bợ 2 Chương 58. Tạm bợ 2

Lúc này hai người bọn họ đứng trên đường cái, sương trắng dần tan, âm thanh bốn phía dần ồn ã, trên đường dòng người còn nhiều hơn xe cộ. Chen chúc trong đám người, xe bốn bánh cũng phải đi chậm lại một chút.

Triển Ngải Bình hít một hơi thật sâu bầu không khí buổi sáng trong lành, người nào đó thật sự là thức quá sớm, người ta vừa mới làm việc, hai người bọn họ đã giải quyết mọi chuyện xong xuôi rồi.

Cô kéo ống tay áo Cố Thịnh: "Hai ta xem phim đi?"

"Xem phim? Phiền phức thế?" Cố Thịnh cau mày.

Triển Ngải Bình: "…" Tôi làm vợ anh thực sự là gặp vận rủi lớn rồi.

Cô ngáp một cái, lười biếng duỗi người, biếng nhác nói: "Trở về ổ ngủ một giấc cũng được."

Ngược lại cô cũng không có tế bào lãng mạn gì, mấy hoạt động như xem phim, đi dạo công viên, chèo thuyền dạo chơi quanh hồ mà những cặp người yêu thời bấy giờ nên làm, cô cũng không có hứng thú gì.

"Cô đã muốn đi, vây tôi sẽ cố hết sức đi với cô."

Triển Ngải Bình: "?!"

Nuôi con vịt, chờ sau này cô phải nuôi một con vịt! Nuôi hai con vịt đi, một con gọi Tiểu Cố, một con gọi là Tiểu Thịnh.

—— Vịt chết còn mạnh miệng.

Trước và sau tết có không ít phim điện ảnh. Cố Thịnh mua vé, hai người vào rạp chiếu phim. Triển Ngải Bình xem một lúc lại nổi lên cảm giác buồn ngủ, bởi vì cô phát hiện cô đã từng xem bộ phim này, buồn ngủ rồi, nghe âm thanh ngủ thiếp đi.

Sau khi tỉnh ngủ, người bên cạnh đưa cho cô một cái khăn tay, mặt Cố Thịnh không hề cảm xúc: "Lau một chút đi."

"Một vài đồng chí ngủ ngon thật."

Triển Ngải Bình nhìn thấy một vũng nước trên cánh tay anh, trong nháy mắt mặt đỏ bừng. Đời này cô sẽ không xem phim với Cố Thịnh nữa!

Xem phim xong, Cố Thịnh đưa cô về, "Tôi sẽ mua vé xe, cô thu dọn hành lý xong thì tôi sẽ tới đón cô."

"Tôi cũng sẽ thu xếp hết những mối quan hệ tổ chức của cô."

"Ừm." Triển Ngải Bình gật đầu một cái, cô thuận miệng nói: "Anh làm việc thì tôi yên tâm rồi."

Cố Thịnh nói: "Tuy rằng chúng ta chỉ sống tạm bợ, nhưng còn chút tình nghĩa từ nhỏ đến lớn, tôi cũng không để cô oan ức."

Triển Ngải Bình: "… Tôi cũng chỉ mang theo tâm tình sống tạm bợ gả cho anh, nhưng còn có chút tình nghĩa từ nhỏ đến lớn, sẽ không ôm ấp chờ mong quá nhiều."

Cố Thịnh: "…"

Triển Ngải Bình ở phía sau để tay hình cây kéo, xem tôi dùng ma pháp đánh bại ma pháp đây.

"Đúng rồi, nhà tôi cũng không thiếu đồ ăn ngon, anh xách một ít đi nhé, đây đều là quà bệnh nhân cảm ơn tôi."

"Ai, với lại còn có kẹo vừng phục hồi tóc nữa, anh có muốn nếm thử hay không, ăn rất ngon."

Triển Ngải Bình: "Sau này anh không cần lo lắng trung niên hói đầu đâu."

Tuy rằng còn có mũ lính cứu vãn tôn nghiêm, thế nhưng không trọc dù sao cũng tốt hơn là trọc.

Cô cũng không quá khoe khoang mình lợi hại cỡ nào, dù sao ‘tay cừ khôi phòng chống trọc đầu’ cũng không phải tên gọi hay ho gì.

Cố Thịnh muốn nói lại thôi: "Cô, cô, cô còn có người bệnh… Cô cái tên… Lang băm này?"

"Cô khám tay cho tôi còn chưa tính, đừng đi gieo vạ người khác." Đồng chí Tiểu Cố nghĩ thầm, tôi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục.

Triển Ngải Bình đen mặt.

Bôi nhọ tôi đi, giải thể luôn đi, sau đó cứ để mối quan hệ trôi dạt luôn đi.

Quả nhiên là "tình nghĩa" từ nhỏ đến lớn có một chút tin tưởng, nhưng không nhiều.

Cố Thịnh thổn thức: "Đời tôi nghĩ như thế nào cũng không nghĩ đến cô sẽ đi học y."

Triển Ngải Bình kéo tay anh, chân thành nói: "Chị năm à, năm đó tôi tưởng chị sẽ thi vào đoàn văn công đó ạ."

"Chị hát rất hay, thật đó." Điểm này cô nói không sai, bởi vì Cố Thịnh hát thật sự rất hay. Hình tượng, khí chất, giọng hát đều xuất sắc, cảm nhạc cũng tốt.

Sắc mặt Cố Thịnh đen như đáy nồi: "Cô lại gọi một tiếng thử xem?"

Hai tay Triển Ngải Bình kéo gương mặt mình một cái, làm mặt quỷ với anh, im lặng lè lưỡi.

Cô đã rất lâu không có làm động tác này, cũng thật là hồi ức tuổi thơ.

Cố Thịnh: "…" Sao anh lại nhất thời nghĩ không thông, cưới con mụ này thế?

Bây giờ hối hận vẫn còn kịp sao?

Triển Ngải Bình thả tay xuống, hai người nhìn nhau không nói gì, bọn họ đã tới gần dưới lầu, một bác gái đi ngang qua mua thức ăn trở về nhìn thấy hai người bọn họ, lập tức bật cười: "Cậu quân nhân thật thương vợ, sáng sớm đã đến rồi, nghe nói cầm theo không ít đồ ngon, ơ, còn giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa cho vợ cậu, thật là một người đàn ông tốt."

"Cô giáo Tiểu Triển có phúc lớn, gả cho đàn ông tốt, vẻ ngoài tuấn tú, nhân phẩm lại tốt, không giống những gã đàn ông thối tha kia, trong nhà đến hũ dầu ngã cũng không đỡ."

Nói xong, bác gái cười ám muội rồi rời đi.

Triển Ngải Bình: "?"

Cố Thịnh: "!"

Đây là nghe ai nói vậy?

Bình Luận (0)
Comment