Ngày hôm sau, chạng vạng người một nhà Lục Minh đi tới nhà họ Cố, cả nhà bọn họ mới chuyển tới, còn chưa sắp xếp cẩn thận, trong nhà trống rỗng, Lục Minh xách ít quà rượu trong tay, con trai Lục Trình ôm súng gỗ của cậu bé, tới nhà làm khách.
"Cố Thịnh, đã nhiều năm không gặp."
"Đây là vợ và con trai anh ư?"
Lục Minh và Cố Thịnh hàn huyên vài câu, giới thiệu người nhà lẫn nhau, Triển Ngải Bình rót trà cho một nhà ba người bọn họ, hai anh em Oa Bao Nhục ngoan ngoãn ngồi uống trà, một người là lớp trưởng Cố, một người là uỷ viên Cố, đều là người có "thân phận", cũng không thể làm mất mặt ở trước mặt người ngoài.
Khi Cao Kinh Mai nhìn thấy Triển Ngải Bình thì vô cùng bất ngờ, cô ấy không nghĩ tới Triển Ngải Bình xinh đẹp như vậy, trông còn rất dịu dàng, trước đây không giống như là nữ quân y, càng giống nữ nhân viên y tế dịu dàng.
Nữ nhân viên y tế cũng đều là bảo bối, cô ấy vẫn luôn rất yêu thích những nhân viên y tế đẹp đẽ, tốt nhất là lúc rửa vết thương đổi thuốc dịu dàng một chút .
Cao Kinh Mai có hảo cảm bẩm sinh đối với nữ nhân viên y tế, cô ấy nghĩ nếu như cô là lính nam, chắc chắn sẽ cưới một nữ nhân viên y tế dịu dàng làm vợ.
Khi cô ấy nhìn về phía Cố Thịnh, trong ánh mắt lộ ra đố kị sáng rực, cô ấy cũng muốn kết hôn với một người vợ bác sĩ xinh đẹp.
Cao Kinh Mai nhìn chằm chằm vợ người ta, Lục Minh làm chồng thì lại chú ý hoàn cảnh nhà họ Cố, anh ấy phát hiện trong nhà của nhà họ Cố dọn dẹp rất sạch sẽ, sáng sủa, khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm áp thoải mái.
… Đây chẳng lẽ chính là đãi ngộ có một người vợ hiền lành ở nhà sao?
Lỡ một bước chân hận nghìn đời, Lục Mình âm thầm rơi nước mắt trong lòng, nhìn lại ba đứa con nhà người ta, hai đứa lớn đều ngồi nghiêm túc, trông ngoan ngoãn lại nghe lời, đứa nhỏ càng vui tươi đáng yêu.
Đệt, tại sao người khác có thể có một người vợ hiền lành, còn có thể có ba đứa con ngoan ngoãn, anh còn có hai cô con gái đẹp đẽ.
Ước ao đố kỵ của Lục Minh đối với Cố Thịnh liên tục tăng lên.
Cố Thịnh để ý đến ánh mắt hâm mộ của hai vợ chồng này, khóe miệng không khỏi cảm thấy co rút lại một chút.
Lục Trình mặc kệ cha mẹ cậu bé nghĩ cái gì, cậu bé nhìn về phía Tiểu Thang Viên, có người nói cô nhóc là lớp trưởng lớp một, dung mạo rất đáng yêu đẹp đẽ, con mắt rất to, tóc chải xinh xắn, vì đón khách, ngày hôm nay còn mặc váy nhỏ. Trông vừa mềm lại dễ ức hiếp.
Cô nhóc trông như bánh trôi ăn lúc Nguyên Tiêu, trắng trẻo, dính nhơm nhớp, Lục Trình đột nhiên có hơi ngượng ngùng, vốn cậu bé cho rằng lớp trưởng Cố sẽ là một cô gái tóc ngắn, gái giả trai… Hiện tại trông cô nhóc mềm mại yêu kiều như thế, đừng nói là đánh nhau, chỉ sợ cậu bé hung dữ với cô nhóc một câu, cô nhóc cũng muốn khóc.
Lục Trình ghét nhất loại con gái khóc lóc yểu điệu, rất vướng tay chân, nhất định là đồ hay mách lẻo.
Lục Trình nhíu mày, nhìn Tiểu Thang Viên, cố ý dữ dằn nói: "Cậu chính là lớp trưởng lớp một."
"Đúng vậy, tớ chính là lớp trưởng lớp một, đồng chí Viên Viên, cậu là bạn học mới tới nhỉ, sau này tớ sẽ giúp đỡ cậu..." Khi Lục Trình đánh giá Tiểu Thang Viên, Tiểu Thang Viên cũng đang đánh giá cậu bé.
Lớp trưởng Viên Viên rất hài lòng với đàn em mới tới, bởi vì cô nhóc cảm thấy dung mạo Lục Trình rất đẹp. Tiểu Lục Trình có tướng mạo vô cùng anh khí, kết hợp tất cả ưu điểm của cha mẹ, mặc quần áo ngăn nắp xinh đẹp, không có bất kỳ miếng vá nào, da dẻ cũng rất rực rỡ, con mắt rất sáng.
Một cậu bé có vẻ ngoài đẹp trai như thế, cho phép cậu bé ở sau lưng vác súng khiêng pháo cho cô nhóc, dẫn ra ngoài cũng có mặt mũi.
Trong lòng Tiểu Thang Viên vang lên tiếng bàn tính cạch cạch.
Nam Qua và Đậu Tử trông không thông minh lắm, mà đàn em mới tới trông có vẻ thông minh hơn nhiều.
Triển Ngải Bình nói: "Đây là anh trai Lục Trình, sáu tuổi, lớn hơn con một chút."
Triển Ngải Bình nhìn mặt Lục Trình, thằng nhóc này mày kiếm mắt sao, còn nhỏ tuổi đã có bộ dạng phấn chấn này, trông cũng rất không dễ chọc, rất có khí thế, vì vị trí lớp trưởng của con gái, đồng chí Tiểu Triển dự định áp dụng phương pháp tự đề cao.
Cũng là người lớn lên ở đại viện, theo bước đầu phán đoán của cô, hai mẹ con Cao Kinh Mai này chính là điển hình của thích mềm không thích cứng, càng cứng ngắc càng ngang tàng, vì thế hôm nay Triển Ngải Bình để mình và con gái ăn diện rất dịu dàng đẹp đẽ.
Phải dùng cách vừa đấm vừa xoa tóm lấy thằng nhóc cứng đầu này.
Tiểu Thang Viên bỗng nhiên tỉnh ngộ: "A, quả cam."
Lục Trình mất hứng nói: "Tôi không phải quả cam!"
Cao Kinh Mai nói: "Tiểu Trình, không phải mẹ đã dạy con sao? Phải dịu dàng với nhân viên y tế đẹp đẽ yếu ớt một chút."
Cao Kinh Mai lộ ra nụ cười dịu dàng đối với Triển Ngải Bình, giống như một con công đang xòe đuôi.
Triển Ngải Bình: "…"
Cảm giác giống như được một người phụ nữ tán gái khiến đồng chí Tiểu Triển cũng muốn xoa tay đánh một trận với cô ấy.
Tiểu Thang Viên kiên trì nói: "Cháu không phải nhân viên y tế, cháu là lính chiến đấu."
"Thật sao?" Lục Trình vô cùng xem thường cô nhóc, "Tôi muốn làm lớp trưởng!"
Tiểu Thang Viên trợn to hai mắt, nhấn mạnh: "Tớ là lớp trưởng!"
Đàn em mới tới lại muốn soán vị!