"Trời đất bao la nắm đấm lớn nhất, như vậy đi, chúng ta đánh một trận, chỉ cần cậu đánh thắng tôi, tôi sẽ để cậu làm lớp trưởng." Lục Trình nói khoác không biết ngượng mồm, từ nhỏ cha mẹ không kề bên cậu bé, lăn lộn từng trải, cậu bé thờ phụng dùng nắm đấm nói chuyện.
Tiểu Thang Viên nháy mắt một cái: "Tớ không đánh với cậu, mẹ tớ nói không thể tùy tiện đánh nhau với người ta, không thể bắt nạt người khác."
Lục Trình cũng không muốn đánh nhau với một cô bé mềm mại yếu ớt, cậu bé lớn tiếng nói: "Vậy thì để cho tôi làm lớp trưởng, chỉ cần cậu thành thật nghe lời tôi, tôi sẽ không để cho người khác bắt nạt cậu."
"Nhưng tớ muốn làm lớp trưởng…" Tiểu Thang Viên nâng mặt u buồn nói: "Anh trai quả cam trông có vẻ đánh nhau rất lợi hại —— Như vậy đi, anh trai quả cam, anh lớn hơn em, anh không thể bắt nạt người, anh đánh nhau với Tống Tử một trận đi, chỉ cần anh đánh thắng thì để anh làm lớp trưởng."
Tiểu Thang Viên càng nói càng ỏn à ỏn ẻn, một đôi mắt to nhìn trông rất ngây thơ vô tội.
Lục Trình không hiểu ra sao: "Tại sao tôi phải đánh nhau với người khác?"
Tiểu Thang Viên nói bậy một cách nghiêm túc: "Tuổi của Tống Tử còn nhỏ hơn anh, nếu như anh không đánh lại nó, anh dựa vào cái gì làm lớp trưởng!"
Lục Trình nói: "Được rồi, ngày mai cậu gọi Tống Tử, tôi đánh một trận với nó."
Lục Trình nghĩ thầm, nhỏ tuổi hơn cậu bé, chắc chắn không đánh lại cậu bé, cậu bé còn to lớn hơn bạn cùng lứa tuổi nhiều, còn học được dùng nắm đấm côn pháp đánh lộn, một đứa nhỏ tuổi hơn cậu bé, làm sao có thể đánh thắng cậu bé.
Đều là học sinh tiểu học, cậu bé cũng không bắt nạt người, không đánh nhau với bé gái đáng yêu là tốt nhất.
Tiểu Thang Viên vui vẻ nói: "Anh trai quả cam nói chuyện phải giữ lời nha, anh không đánh lại Tống Tử thì phải để em làm lớp trưởng!"
Lục Trình tự tin gật đầu: "Ừ."
Lục Minh nghe xong hai người bọn họ nói chuyện, vô cùng đau đầu, "Còn nhỏ tuổi, đừng cả ngày nghĩ tới đánh nhau, học tí công phu quyền cước, con đã tưởng mình rất lợi hại rồi…"
Đối với việc con trai rất dũng mãnh hiếu chiến, Lục Minh nghĩ mà đau đầu, chỉ sợ cậu bé gặp phải tai họa, vợ lại trào phúng anh ấy nhát gan, sợ hãi rụt rè.
Ưu điểm duy nhất của con trai, chính là không ức hiếp người nhỏ yếu, ít nhất cậu bé không cố ý bắt nạt con gái.
"Tiểu Cố Tiểu Triển, thật ngại quá, con trai của tôi bị mẹ nó làm hư rồi."
Triển Ngải Bình nín cười: "Không có chuyện gì."
Đồng chí Tiểu Triển nghĩ thầm, con gái của mình Tiểu Thang Viên cũng không phải người tầm thường.
Người thua thiệt còn không biết là ai đây.
Cao Kinh Mai nhìn mặt Triển Ngải Bình, hỏi: "Tống Tử là ai?"
Cao Kinh Mai nhìn biểu hiện của Triển Ngải Bình, suy đoán Tống Tử hẳn cũng không phải thằng nhóc dễ chọc.
Lục Trình hỏi Tiểu Thang Viên: "Ngày mai lúc nào cậu hẹn Tống Tử."
Tiểu Thang Viên vui vẻ nói: "Tống Tử ở ngay nhà em."
"Cái gì? !"
"Anh trai quả cam em dẫn anh đi xem Tống Tử." Tiểu Thang Viên kéo Lục Trình vào trong sân xem người anh em Tống Tử.
Tống Tử chính là con chó săn Đức lông đen của nhà cô nhóc, hiện tại đã trưởng thành thành chó săn lớn, da lông bóng loáng không dính nước, rất oai hùng, ngày thường cũng không sủa, rất nghe lời chủ nhân.
"Tống Tử, đến, nắm tay." Tiểu Thang Viên ngồi chồm hỗm xuống, nắm tay với Tống Tử.
Lục Trình nhìn con chó săn lớn thè lưỡi trong bóng tối, mặt đen rối tinh rối mù.
Tiểu Thang Viên giật dây nói: "Anh trai quả cam, nhanh, anh đánh nhau với Tống Tử đi!"
Lục Trình: "…"
Bạn nhỏ Lục Trình tức chết rồi, cậu bé bị điên mới đi đánh nhau với chó săn lớn, thắng bằng cách cắn lông chó đầy miệng sao? Lục Trình quay đầu nhìn cô bé trong bóng tối con mắt vừa to vừa sáng, mang theo ý cười bỡn cợt cười trên sự đau khổ của người khác, lần đầu tiên cậu bé muốn đánh con nhỏ này.
Khi Cao Kinh Mai nhìn thấy con chó săn lớn ngoài cửa, cười run người, cô ấy sắp cười chết rồi.
Lần đầu tiên cô ấy thấy con trai ăn quả đắng.
Cao Kinh Mai nói với Triển Ngải Bình: "Tôi biết cô chắc chắn không đơn giản, rất biết cách dạy con."
Triển Ngải Bình: "…"
Cô được đứa nhỏ gánh team.
Cao Kinh Mai xách Lúc Trình giống như xách con gà con về: "Nhãi con thối, chịu thua đi, chức lớp trưởng của con không còn rồi."
"Còn nói muốn làm bộ đội đặc chủng gì đó, bị cô gái nhỏ đùa bỡn, con có mất mặt hay không, không có đầu óc."
Lục Trình nghiến răng nghiến lợi, Cao Kinh Mai còn ở bên cạnh chê cười, Lục Trình tức giận ngất trời, Cao Kinh Mai lại nói vài câu nữa, cậu bé sẽ lao ra đánh nhau với chó thật đấy.
Tiểu Thang Viên thấy tình thế không đúng, cô bé chạy đến bên người Lục Trình, kéo quần áo của cậu bé, phát huy giọng điệu ngọt ngào ỏn à ỏn ẻn của mình: "Anh trai quả cam anh đừng tức giận mà, để em làm lớp trưởng có được không…"