Tiểu Thang Viên từ nhỏ đã dỗ mẹ, dỗ cha, dỗ anh trai, bây giờ dỗ một cậu bé tất nhiên là chuyện dễ như bỡn.
Cha đã dạy cô nhóc, thắng lợi tuyệt nhất là không chiến mà khuất phục được người.
Trong lòng Lục Trình có một bụng tức, cậu bé cảm thấy bánh trôi trước mắt này quá đáng hận, được hời còn ra vẻ, chưa từng thấy người nào đáng hận hơn cô nhóc, nhưng nghe cô nhóc ngọt ngào gọi một tiếng anh trai, lại một tiếng anh trai, giống như một đấm đánh vào trên bông.
"Anh đừng tức mà."
Tiểu Thang Viên dỗ cậu bé một câu, Lục Trình lại hừ một tiếng.
Thấy hai đứa bé nói chuyện, Cao Kinh Mai ở bên cạnh cũng không nói, cô ấy thấy tình cảnh cô gái nhỏ dỗ dành con trai cô ấy, cảm thấy cực kỳ mắc cười, con trai của cô ấy ở nhà ra oai, lại bị một cô gái nhỏ bắt bí.
Lục Trình hừ hừ nửa ngày, Oa Bao Nhục lẻn lại đây, nghĩ kế nói: "Cậu không làm lớp trưởng, cậu có thể làm ủy viên lao động."
Cùng là người lưu lạc thiên nhai, vốn rằng chức lớp trưởng lớp một là Oa Bao Nhục cậu nhóc, hiện tại cậu nhóc thành ủy viên lao động của lớp hai.
Lục Trình nói: "Tôi mới không làm ủy viên lao động gì đó." Nghe đã thấy không uy phong.
"Vậy sao." Tiểu Thang Viên vỗ vai Lục Trình: "Anh có thể làm quần chúng! Sức mạnh của quần chúng rất vĩ đại, thậm chí có thể bỏ phiếu bác bỏ lớp trưởng là em."
Lục Trình trầm tư nói: "Học kỳ tới để tôi làm lớp trưởng, tôi sẽ không tính toán với cậu."
"Cậu cả cho tôi rất nhiều tiền tiêu vặt, nếu như cậu không cho tôi làm lớp trưởng, tôi sẽ đưa tiền cho bạn học, để cho bọn họ bỏ phiếu bác bỏ chức lớp trưởng lớp của cậu, thế nhưng nếu như cậu chủ động đưa chức lớp trưởng cho tôi, tôi sẽ đưa tiền mua bánh kem cho cậu."
Tiểu Thang Viên: "…" Tư tưởng của đồng chí này có vấn đề!
Cậu bé lại muốn hối lộ lớp trưởng!
Lục Trình nói: "Cậu có muốn ăn đào đóng hộp, kẹo hồ lô, bánh trứng, bánh đào, kẹo sữa Đại Bạch Thố, chocolate, nước ngọt quýt…"
Tiểu Thang Viên che lỗ tai, nghĩ thầm tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe.
Lục Trình thấy cô nhóc như vậy, đột nhiên dễ chịu.
Ai còn không biết dùng trí chứ.
Ngược lại cậu bé cũng không phải muốn bỏ tiền mua chức lớp trưởng thật, cậu bé chỉ muốn khiến cô nhóc khó chịu, thứ vốn có thể lấy được lại không còn, khó chịu nhỉ.
Làm một quần chúng thì thế nào? Cậu bé phải ăn ăn ăn ở ngay trước mặt cô nhóc, khiến cô nhóc xoắn xuýt thống khổ.
—— A, thật là thống khổ!
Lần này Tiểu Thang Viên thật sự rất rối rắm, cô nhóc bị người ta bắt bí, cô nhóc dao động, cô nhóc rất muốn ăn.
Cuối cùng cô nhóc che lỗ tai, đưa ra quyết định gian nan, Tiểu Thang Viên lớn tiếng nói: "Em mới sẽ không bị viên đạn bọc đường đánh bại!"
Tiểu Thang Viên không muốn dỗ tên nhóc này nữa, nhìn thấy cậu bé lại nghĩ đến mình mất đi bánh trứng, keo hồ lô, thịt lừa cháy, chocolate, nước ngọt…
Thật oan ức.
Tiểu Thang Viên chạy xoạch xoạch đến bên mẹ Triển Ngải Bình, cô nhóc muốn mẹ ôm, tìm mẹ làm nũng, muốn mẹ an ủi.
"Mẹ…" Tiểu Thang Viên tội nghiệp nhìn mẹ, cô nhóc thật khổ sở, cô nhóc tổn thất cũng lớn.
Triển Ngải Bình cười ôm cô nhóc vào trong ngực, thấy cô nhóc nỗ lực chớp chớp con mắt, mặc dù biết cô nhóc có lẽ đang giả bộ đáng thương, nhưng cô vẫn hôn trán cô nhóc một cái: "Để cha nấu món ngon cho con."
"Dạ Dạ." Đồng chí nhỏ Viên Viên điên cuồng gật đầu, cô nhóc vui vẻ ôm lấy cổ mẹ, chờ lúc giết gà cô nhóc còn có thể nhờ vào đó tỏ ra tội nghiệp đổi được đùi gà cánh gà.
Ít nhất là cứu vãn lại trăm triệu điểm tổn thất.
Cô nhóc cũng không phải nhất định muốn làm lớp trưởng, cô nhóc muốn cán bộ lớp có biểu hiện ưu tú, mới có thể được là nhóm đầu tiên đề cử trở thành đội viên đội thiếu niên tiền phong, cô nhóc mới có thể tiến vào đội danh dự, cô nhóc muốn đội nón đỏ đánh trống.
Nếu như Lục Trình dám dùng tiền mua chức lớp trưởng, Tiểu Thang Viên dự định xung phong nhận việc nói với giáo viên mình mình muốn làm ủy viên lao động.
Gần đây cô nhóc rất sợ ủy viên lao động, nếu như cô nhóc lên làm ủy viên lao động, mỗi ngày nhìn chằm chằm cậu bé làm lao động.
Lục Trình thấy Tiểu Thang Viên cũng không phản ứng cậu bé, ngược lại tập trung vào cái ôm của mẹ, còn làm nũng với mẹ, cậu bé bĩu môi.
Bé gái quả nhiên chính là bé gái, cậu bé tuyệt đối sẽ không tìm mẹ làm nũng.
Cha mẹ Lục Trình thường xuyên không ở bên cạnh cậu bé, cậu bé cũng không có tình cảm quả thân mật với cha mẹ, nhưng về mặt vật chất bọn họ chắc chắn sẽ không để cậu bé thiếu thốn, khi phần lớn người đều thiếu quần áo thiếu thức ăn, trên quần áo còn có miếng vá, cậu bé sở hữu điều kiện vật chất khiến người ta ước ao.
Cậu bé cũng không muốn ở nhà họ Cố lâu, cô nhóc thích làm nũng thật làm người ta ghét.
Cậu bé càng không muốn chung một lớp với cô nhóc, làm quần chúng dưới tay cô nhóc, đổi sang lớp khác? Thế chẳng phải có vẻ như cậu bé sợ cô nhóc à?
"Con muốn nhảy lớp!" Bạn nhỏ Lục Trình lập kế hoạch nhảy đến lớp hai.
Cậu bé muốn lớn hơn nhóc bánh trôi một lớp, tức chết cô nhóc!!!!
"Con nhảy lớp cái gì!" Cao Kinh Mai đè lại đầu con trai mình, một phiếu bác bỏ, ý nghĩ ngược lại với cậu bé, cô ấy đưa ra một quyết định, cô ấy muốn gửi nuôi Lục Trình ở nhà họ Cố ba tháng.
Bọn họ mới vừa chuyển tới, trong nhà cũng không bày biện gì, cô ấy và Lục Minh đều bận rộn làm việc, Cao Kinh Mai lại sắp phải làm nhiệm vụ, không chú ý tới con ruột, gửi cậu bé ở lại thủ đô cũng không tiện, ông ngoại cậu cả của cậu bé có thân phận cao, người ở bên cạnh đều nuông chiều theo cậu bé.
Ở chỗ này còn có thể thường xuyên gặp gỡ.
Hai anh em nhà họ Cố được dạy rất tốt, còn có thể trị được cậu bé, vừa vặn cũng có thể có thêm mấy đứa bạn cùng tuổi.