Lục Trình vào lớp một học tập, là học sinh chuyển trường, cậu bé thích ứng rất tốt, đồng thời xung phong nhận việc làm ủy viên lao động, học gì dùng nấy, chọn phương pháp của Oa Bao Nhục, tích cực quản lý vườn rau của lớp.
Ủy viên Lục vừa lên chức đã dốc hết toàn lực cho lớp trưởng rất nhiều việc.
Lục Trình: "Biết rất khổ, lớp trưởng phải làm gương tốt, làm nhiều chút."
"Tớ nói với cô giáo, khai khẩn những vườn rau bên cạnh."
Lục Trình và Tiểu Thang Viên đội mũ rơm, cùng vung xẻng công binh ở trong vườn rau.
Làm việc xong, Tiểu Thang Viên quải mũ rơm ở sau lưng, lớn tiếng nói: "Thật ghét ủy viên lao động trong nhà!"
Trong nhà có hai ủy viên lao động, người này còn đáng ghét hơn người kia.
Lục Trình đứng trước mặt cô nhóc, nắm đấm nắm chặt mở ra, lộ ra kẹo sữa Đại Bạch Thỏ và chocolate bên trong, "Cho cậu đó, ăn đi."
Tiểu Thang Viên lắc đầu nói: "Tớ không ăn viên đạn bọc đường của kẻ thù."
"Không cần đạn pháo đánh cậu, cậu ăn đi." Lục Trình vừa nhìn những viên kẹo sữa này đã cảm thấy quai hàm đau, chính cậu bé không muốn ăn, quá mỏi răng.
"Thật sự cho tớ ăn hả?" Tiểu Thang Viên chớp mắt một cái.
Lục Trình đưa kẹo cho cô nhóc: "Cậu ăn đi, ăn nhiều một chút."
Ăn nhiều sâu răng, sẽ đau răng.
Lục Trình cười trên sự đau khổ của người khác nghĩ, cô bé này ăn nhiều kẹo, lại không chăm chỉ đánh răng, sau này đau răng thì đừng trách cậu bé.
Tiểu Thang Viên thu kẹo vào trong túi, Lục Trình sốt ruột: "Sao cậu không ăn?"
Tiểu Thang Viên nói: "Tớ muốn rửa tay trước mới ăn kẹo sữa, tớ mới không giống cậu, không chú ý vệ sinh."
Trên tay Lục Trình có rất nhiều bùn đen sì, cậu bé chỉ lấy tay phủi sạch, còn không rửa sạch sẽ.
May là những viên kẹo này đều có giấy bọc.
Lục Trình: "…"
Tiểu Thang Viên nói: "Mẹ nói trước khi ăn đồ ăn nhất định phải rửa tay."
Hai người xách thùng, mang theo xẻng nhỏ đi rửa tay, khóe mắt Lục Trình co rút nhìn Tiểu Thang Viên rửa tay, thuận tay lau chùi ở sau quần áo, cảm thấy quy trình rửa tay chú ý vệ sinh của cô nhóc cực kỳ hình thức hóa.
Cậu bé cũng không nhìn nổi, "Cậu rửa lại một lần đi."
Chờ Tiểu Thang Viên rửa xong, Lục Trình lấy ra một chiếc khăn nhỏ sạch sẽ lau tay cho cô nhóc.
Lục Trình chất vấn: "Không phải dì Triển đã chuẩn bị năm chiếc khăn tay nhỏ cho cậu sao? Sao cậu không mang."
Dựa theo điều lệ quản lý vệ sinh trong nhà, năm chiếc khăn tay này còn phải tự bọn họ giặt, năm chiếc khăn của Tiểu Thang Viên, theo lý mà nói đều sạch.
Tiểu Thang Viên ngoẹo cổ nghi ngờ nói: "Có sao?"
"Tớ quên mang theo rồi." Tiểu Thang Viên não cá vàng hậu tri hậu giác nhớ ra, vì trốn giặt khăn, cho nên mỗi ngày cô nhóc cũng không mang khăn theo, khăn thuộc về cô nhóc đều là khăn tay sạch.
Chỉ cần không cần, chúng nó sẽ sạch, cũng không cần giặt.
Mẹ nhét khăn tay của cô nhóc vào trong cặp sách, tự cô nhóc móc ra, Tiểu Thang Viên thỉnh thoảng dùng ké khăn tay của anh trai, chỉ cần khăn dơ là của anh trai, vậy cũng không cần cô nhóc giặt.
Lục Trình nói: "Lần sau nhớ mang."
Dì Triển nói phải chú ý vệ sinh, vậy cậu bé cũng phải chú ý vệ sinh, Lục Trình dùng khăn lau khô bên ngoài mấy viên kẹo, đưa cho Tiểu Thang Viên.
Tiểu Thang Viên nhìn chằm chằm khăn trong tay Lục Trình, con mắt của cô nhóc bỗng dưng sáng ngời, cô nhóc không thể không ngại ngày nào cùng dùng ké khăn của anh trai, thế nhưng hiện tại có thêm một Lục Trình, cô nhóc có thể hai, tư, sáu tìm anh trai làm nũng, dùng ké khăn tay của anh trai, ba, năm, bảy dùng ké khăn tay của Lục Trình, như vậy cô nhóc cũng không cần giặt khăn tay, bớt việc.
Tiểu Thang Viên không chỉ ghét giặt khăn, cô nhóc còn không thích rửa ấm nước…
Tiểu Thang Viên mở ra một viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, ngậm vào, bi bô nói: "Cảm ơn anh trai quả cam."
Lục Trình: "…" Ăn kẹo của cậu bé, giọng nói trở nên ngọt như vậy.
"Sao cậu không nhai."
Tiểu Thang Viên mơ hồ nói không rõ: "Tôi thích ngậm ăn."
Cô nhóc nhét khăn tay vào túi quần của mình, "Anh trai quả cam, ngày mai anh mang hai cái khăn tay đi, đến lúc đó trả cái này lại cho anh."
Lục Trình không hiểu ra sao: "Tại sao tôi phải mang hai cái?"
Tiểu Thang Viên khẳng khái hùng hồ: "Anh mang hai cái em mới nhớ phải trả lại cho anh một cái, nếu không trả lại cho anh em không dùng được thì làm sao bây giờ?"
Lục Trình: "…"