Tháng mười, Tiểu Thang Viên đã trở thành lớp trưởng chính thức, đồng thời tuyên thệ dưới lá cờ tổ quốc, đeo khăn quàng đỏ, hát quốc ca, trở thành một đội viên đội thiếu niên tiền phong quang vinh.
Nhóm ban cán bộ đều được thành đội viên đội thiếu niên tiền phong, vì thế, anh trai Oa Bao Nhục và Lục Trình đều đeo khăn quàng đỏ, ba đứa nhóc cũng rất vui vẻ.
Khăn quàng đỏ ở thời này chỉ là một tấm vải đỏ, giống như caravat, cần tự thắt, thắt ở ngoài cổ áo hoặc là trên cổ.
"Anh trai, anh đeo giúp em đi, anh thắt đẹp nhất." Đeo khăn quàng đỏ cũng là một việc cần kỹ thuật, giống như thắt nơ con bướm vậy, cùng là nơ con bướm, có mấy người thắt chỉnh tề đẹp đẽ, có mấy người "rồng bay phượng múa".
Triển Ngải Bình dạy bọn chúng vài cách thắt khăn quàng đỏ, Oa Bao Nhục học giỏi nhất, cậu nhóc thắt chặt cho mình và em gái.
Lục Trình liếc vài lần, cậu nhóc tùy tiện thắt cho mình.
Tiểu Thang Viên cười híp mắt khoe khoang: "Đẹp ha."
Cô gái nhỏ lớn lên đáng yêu lại đẹp đẽ, lúc cười lên con mắt như là trăng lưỡi liềm, dải màu đỏ trên cổ càng nổi bật lên dung mạo xuất sắc của cô nhóc.
"Đẹp." Lục Trình liếc mắt nhìn một cái, cậu bé dự định kéo khăn quàng đỏ của cô nhóc, bắt nạt cô nhóc.
Ai biết Tiểu Thang Viên còn nhanh tay hơn cậu bé, quyết định thật nhanh giật khăn quàng đỏ của cậu bé rồi bỏ chạy.
Lục Trình: "?!"
Còn nghịch ngợm gây sự hơn cả cậu bé.
Lục Trình ở phía sau đuổi theo cô nhóc, hiện tại cậu bé đã nắm được bí quyết, sức chịu đựng của Tiểu Thang Viên không tốt bằng cậu nhóc.
Oa Bao Nhục vô cùng khâm phục hai tên nhóc tràn trề tinh lực này, cậu nhóc quải cặp sách: "… Hai người đừng rượt đuổi đánh nhau, giáo viên nói, ở trên đường không thể rượt đuổi đánh nhau."
Tiểu Thang Viên chạy một chút là mệt, cô nhóc bảo vệ tốt khăn quàng đỏ trên cổ, dùng ánh mắt nhắc nhở Lục Trình cậu không được phép giật, "Đúng thế, đeo khăn quàng đỏ không thể rượt đuổi đánh nhau."
Lục Trình hừ một tiếng.
Tiểu Thang Viên nói: "Anh trai quả cam, em cho anh giật nhẹ một cái nhé."
Cô nhóc nói với Oa Bao Nhục: "Anh ơi đợi lát nữa anh thắt lại giúp em nha."
Lục Trình nói: "Vậy tôi thì sao, tôi bị tháo hư rồi."
Tiểu Thang Viên tích cực nói: "Tớ thắt chặt giúp cậu."
Tiểu Thang Viên nghiêm túc cẩn thận thắt chặt khăn quàng đỏ giúp cậu bé, thắt rất xinh đẹp, đỡ huy hiệu dưới ngực Lục Trình, cô nhóc nói khoác không biết ngượng: "Tớ cảm thấy cậu thắt xấu, mới giật giúp cậu thôi."
Suy nghĩ một lát, cô nhóc ngoẹo cổ, vẫn cảm thấy chính quá đáng, "Xin lỗi… Chẳng qua tớ lo lắng cậu muốn giật khăn quàng đỏ của tớ."
Cô nhóc có cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Lục Trình nói: "Vậy cậu để tôi giật một cái."
Tiểu Thang Viên cẩn thận nói: "Vậy cậu có thể giật nhẹ không."
Lục Trình: "Không, tôi muốn dùng sức."
"Được rồi." Tiểu Thang Viên uể oải nói.
Lục Trình cười giật khăn quàng đỏ của cô nhóc, Tiểu Thang Viên như một con mèo bị giẫm đuôi nhảy cẫng lên, trốn sau lưng anh trai, "Anh ơi anh thắt lại một cái giúp em đi, phải càng càng càng càng đẹp hơn."
Lục Trình: "…"
Rõ ràng cậu bé giật rất nhẹ.
Lục Trình trừng mắt với cô nhóc, hiện tại cậu bé bắt đầu cảm thấy Tiểu Thang Viên giống như một con chim nhỏ mập mạp đậu trên cành cây khô héo vào mùa đông ở thủ đô, trắng như tuyết, lông xù xù, tròn vo, mặt ngoài nhìn đáng yêu, lại có lòng cảnh giác mãnh liệt, khiến người ta không bắt được.
Cậu bé nhiều lần muốn tóm chúng nó, cẩn thận tới gần, nhưng đều bị chúng nó bay mất.
Mà chờ cậu rời đi, nhóc con làm người tức giận lại chạy về đến ăn vụng trái cây.
Bực mình.
Oa Bao Nhục: "Rõ ràng em thắt cũng rất đẹp."
"Nhưng em chỉ thích anh thắt."
Tiểu Thang Viên trở thành đội viên đội thiếu niên tiền phong, có thể tham gia vào tuyển chọn đào tạo đội danh dự của trường, cô nhóc đăng ký, trường học muốn đào tạo cô nhóc làm người kéo cờ, chỉ là Tiểu Thang Viên không muốn, dù sao cô nhóc có một giấc mơ âm nhạc.
Tiểu Thang Viên lựa chọn đánh trống.
Anh trai Oa Bao Nhục không có tiến vào đội danh dự, cậu nhóc đến đài phát thanh của trường làm phát thanh viên tiểu học, Tiểu Thang Viên thường xuyên có thể nghe anh trai đọc văn xuôi trong đài phát thanh ở trường học.
Lục Trình cũng tiến vào đội danh dự trường, cậu bé thành người kéo cờ.
Hai người đều phải tiến hành huấn luyện ở đội danh dự, huấn luyện làm người kéo cờ trên thực tế còn khó hơn một chút, phải rèn luyện tư thế bước đi, quá trình kéo cờ, phải chú ý phối hợp với quốc ca, lúc ca khúc kết thúc, lá cờ đỏ kéo lên cao nhất.
"Con gái của mẹ giỏi quá!" Triển Ngải Bình biết Tiểu Thang Viên của mình rốt cục có thể trà trộn vào đội danh dự, vung tay lên, mua cái trống to mới tinh để Tiểu Thang Viên luyện tập ở nhà.
Các cô không hổ là mẹ con ruột, nhất trí theo đuổi âm nhạc.