Triển Ngải Bình nặn khuôn mặt nhỏ của cô nhóc: "Cha con nói không sai, cái miệng nhỏ này của con không phải rất biết nói chuyện sao, anh của con cũng không nói hay bằng con, nếu viết ra những lời con nói, thì người có thiên phú viết văn cao nhất trong chúng ta chính là Tiểu Thang Viên con đó."
"Mẹ con đặt tên con là Tiểu Thang Viên là đúng rồi, con không phải là bánh trôi nhân mè sao? Dùng sức chen một chút, trong bánh toàn là mực nước[1]."
[1] Còn có nghĩa là kiến thức.
Tiểu Thang Viên: "Đó là bánh nhân mè đen!"
Triển Ngải Bình cười nói: "Đều là màu đen, Tiểu Thang Viên của chúng ta có một bụng kiến thức."
"Sau này giống như mẹ vậy, ra sách!"
Tiểu Thang Viên ủ rũ: "Con viết không ra…"
Một hai đoạn văn trăm chữ cũng không nặn ra, còn viết sách, quả thực là đầm rồng hang hổ.
*
Triển Ngải Bình bắt đầu chuẩn bị tài liệu ôn thi đại học của năm sau, em trai muốn tham gia thi đại học, cô cực kỳ để bụng, đồng thời ngày hôm đó cho Triển Minh Chiêu làm vài ví dụ mẫu còn có đề luyện tập.
Người ra đề Triển Ngải Bình cô đây đã rất có kinh nghiệm.
"Chị đi mượn sách trung học trước cho em, nếu như nền tảng của em không tốt, chị cũng sẽ giúp em củng cố tiểu học một lần nữa…"
"Kiểu bài thi nhỏ này, chị thu gom đề, mỗi ngày làm một tờ, tích tiểu thành đại…"
Triển Ngải Bình bắt đầu nhanh chóng chải vuốt các trọng điểm của từng môn, đồng thời dựa theo ký ức nhớ lại đề năm đó, đương nhiên, bởi vì mỗi địa phương bài thi đại học không giống nhau, cô cũng không biết lần này tỉnh Điền thi đại học thi cái gì.
"Em làm bài, chị cũng làm đề."
"Tiểu Muội, em cũng cùng làm ít đề đi, hai người có một bạn học, suy nghĩ nhiều hơn, tránh cho gặp chứng đàn bà có chữa ngốc ba năm."
Cố Tương Nghi: "A!?"
Lẽ nào cô ấy cũng phải làm đề.
Triển Ngải Bình cũng không đả kích sự tính cực học tập của hai người bọn họ, đề cô ra đều rất đơn giản, đầu tiên phải bồi dưỡng sự tích cực học tập của bọn họ, nếu như mỗi lần đều làm sai, sẽ không làm, rất hại tính tích cực học tập của học sinh.
"Ba thợ giày nhỏ chúng ta, nhớ kiểm tra bài tập cho cô nhỏ và cậu nhỏ nha!"
Oa Boa Nhục Tiểu Thang Viên Lục Trình xếp thành một hàng cúi chào: "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ của thủ trưởng."
Tiểu Thang Viên và Lục Trình đều không thích làm bài tập, thế nhưng bảo bọn chúng giám sát người khác làm bài tập, vậy thì rất vui vẻ.
Lục Trình vô cùng nhiệt tình đưa cho Tiểu Thang Viên một mô hình súng gỗ mà mình yêu tha thiết giữ gìn, "Cho cậu."
Tiểu Thang Viên hài lòng nhận lấy: "Được, cậu thủ bên kia, tớ thủ bên này, khẩu súng nhắm ngay người không làm bài tập của mẹ!"
Lục Trình và Tiểu Thang Viên chẳng qua là góp đủ số, người thật sự giám sát là Oa Bao Nhục.
Dựa theo Triển Ngải Bình nói chính là: "Hai em đều lớn bằng này, cũng không thể không bằng học sinh tiểu học chứ."
Triển Minh Chiêu bắt đầu con đường học hành khốn khổ của mình, Triển Ngải Bình còn để Triển Minh Chiêu dạy mấy nhóc con môn tiếng Anh.
… Mỗi người đều hơi thích dạy dỗ.
Từ khi Triển Minh Chiêu bắt đầu dạy hai cháu ngoại học ngoại ngữ, trình độ ngoại ngữ của chính cậu nhanh chóng tăng lên, thậm chí tốt đến mức bản thân cậu cũng hơi sợ, trình độ ngoại ngữ nhanh chóng tăng cao mang đến sự tích cực rất lớn cho Triển Minh Chiêu.
"Nếu quả thật sắp khôi phục thi đại học, em hi vọng nhất định phải thi ngoại ngữ, những cái khác tạm thời không nhắc tới, môn ngoại ngữ của em nhất định có thể thi điểm cao."
Triển Minh Chiêu cẩn thận tính toán, phát hiện thêm vào điểm môn ngoại ngữ, những môn khác nỗ lực cũng có thể đạt yêu cầu, nếu thật sự khôi phục thi tốt nghiệp trung học, cậu chưa chắc thi rớt.
Cũng là vì làm tấm gương cho con, hơn nữa bên canh có người yêu cổ vũ, Triển Minh Chiêu nghiêm túc học tập, còn chủ động tìm chị gái Triển Ngải Bình hỏi bài.
"Em chăm chỉ học tập chị cũng an tâm."
Có câu người gặp việc vui tinh thần thoải mái, đại viện trưởng Triển Triển Ngải Bình có tâm trạng rất tốt, mỗi ngày đi làm cô còn tranh thủ thời gian viết vài đề toán lý sinh, đồng thời cô còn muốn viết luận văn y học, cô viết vài luận văn kết hợp giữ Trung y và Tây y.
Một người xuất sắc chân chính là bậc thầy quản lý thời gian.
Mấy bác sĩ ở chung phòng làm việc với cô phát hiện sách toán đều giật mình, "Viện trưởng Triển, lẽ nào cô còn muốn đi học bổ túc?"
Triển Ngải Bình nói: "Nếu có cơ hội."
"Nói không chừng tôi đến trường học làm giáo viên."
Bác sĩ Liễu cười nói: "Cô đi làm giáo viên cũng không phải dạy toán học nhỉ."
"Cô quả thực có thiên phú làm giáo viên, những bác sĩ kia ai không phục cô dạy rất tốt, rất nhiều bác sĩ muốn đến bệnh viện chúng ta huấn luyện học tập đấy."