Triển Ngải Bình khóa kỹ cửa phòng làm việc, trước khi trở lại, cô lên phòng bệnh ở lầu ba chào hỏi một bệnh nhân nam trung niên hơn 50 tuổi, bệnh nhân này họ Hạ, là một bác sĩ Tây y từng đi du học, bản lĩnh chữa bệnh rất cao, cũng bởi vì có bối cảnh như thế, mấy năm qua sống không dễ dàng.
Lúc trước không chỉ có giới tri thức bị coi là xú lão cửu, vào lúc ấy bác sĩ Tây
y cũng rất nguy hiểm, đặc biệt là các bác sĩ Tây y trong bệnh viện thành phố thị trấn có bối cảnh du học, rất hay bị nhằm vào, cuộc sống cũng không dễ dàng.
Giống như là ở Thượng Hải, bệnh viện bộ đội cũng còn đỡ, bệnh viện bình thường ầm ĩ rất lớn, không ít bác sĩ Tây y có y thuật cao đều bị kéo đi cải tạo, không cho phép hành nghề y.
Sự cố y tế ở thời đại nào cũng có, nếu như chọn dùng một vài phương pháp trị liệu Tây y khá cấp tiến chữa bệnh cho bệnh nhân, dù cho trị hết bệnh, cũng sẽ bị lật đổ, bị báo cáo.
Ngược lại, bây giờ dùng biện pháp Đông y chữa bệnh cho người ta, không trị hết cũng sẽ không xảy ra chuyện gì quá to lớn.
Trước đó Triển Ngải Bình chủ động đưa ra huyết thanh kháng độc rắn, bởi vì có cô ủng hộ, mở rộng ở bệnh viện mở rộng này mà hiệu quả trị liệu rất tốt, cứu vớt không ít bệnh nhân, ít nhất để hàng trăm người tránh khỏi kết cục cắt chi.
Thế nhưng khi bọn họ đến mấy tỉnh khác lan truyền huyết thanh kháng độc rắn, quá trình sẽ không quá tốt đẹp, bị xem là là đặc vụ, bị xem là gián điệp, không dễ gì cứu được bệnh nhân bị dính độc rắn ở trong bệnh viện, cũng gặp phải viện trưởng và bác sĩ của bệnh viện địa phương liên hợp chống lại.
"Bác sĩ Hạ?" Triển Ngải Bình gõ cửa tiến vào phòng bệnh, khi cô đi vào, bác sĩ Hạ đang đọc một quyển sách, thấy Triển Ngải Bình tiến đến, vung tay: "Cháu đừng gọi chú là bác sĩ, cháu cứ gọi chú là chú Hạ, cuh1 với cha nuôi cháu chung bối phận, không chiếm hời của cha."
"Ở trong bệnh viện, cháu cảm thấy gọi bác sĩ Hạ thân thiết hơn chút."
Bác sĩ Hạ được giáo sư Tôn nhờ Triển Ngải Bình chăm sóc, lúc trước bác sĩ Hạ bị điều đi một quãng thời gian, thân thể dằn vặt yếu ớt, sau đó bởi vì bệnh cũ tái phát được thả ra dưỡng bệnh, cũng bởi vì vấn đề thân phận mẫn cảm ở trong bệnh viện thành phố cũng không thoải mái.
"Bệnh này của chú không thể trị." Hồi đầu năm đó có triệu chứng còn kiên trì, bác sĩ Hạ không muốn chữa bệnh, cũng sợ hại bác sĩ chữa bệnh cho ông ấy.
Cuối cùng được đưa tới bệnh viện hương trấn Nham Tâm.
Bác sĩ Hạ nhìn về phía Triển Ngải Bình, nói: "Cháu cũng to gan."
"Cháu ăn Định Tâm Hoàn, đến bây giờ chú còn chưa thả lỏng à?" Triển Ngải Bình biết hai năm nữa sẽ ổn định lại, mà người như bác sĩ Hạ, bị mấy năm qua dằn vặt hết lần này đến lần khác dẫn đến cẩn thận từng li từng tí.
Triển Ngải Bình biết bác sĩ Hạ không chỉ thành hiệu trưởng học viện y khoa Xuân Thanh sau khi khôi phục thi đại học.
Bác sĩ Hạ lắc đầu một cái, ông ấy thở dài một hơi: "Nhìn thấy cháu, chú lại không nhịn được nhớ tới con gái của chú."
Con gái của bác sĩ Hạ - Hạ Lan trước kia xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, sau đó không chịu đựng được, gả cho một gia đình nông thôn địa phương, còn sinh con, ông ấy nóng ruột nóng gan vì con gái, lại lo lắng cô ấy sống ở nông thôn không tốt, thế nhưng cô ấy đã lập gia đình, hộ khẩu đã ở trong thôn.
Triển Ngải Bình tiết lộ ít tin tức cho ông ấy: "Nói không chừng chờ hai năm nữa có cơ hội khôi phục thi đại học, con gái chú Hạ Lan có thể thi đại học."
"Chuyện này có thể thành sao?" Phần tử như nhà bọn họ, rất khó được đề cử thành sinh viên đại học, bác sĩ Hạ đương nhiên không hy vọng con gái cháu ngoại của mình ở nông thôn lãng phí thời gian cuộc đời.
"Nếu không thì chú bảo cô ấy ôn tập sách giáo khoa trung học trước."
Triển Ngải Bình hàn huyên với bác sĩ Hạ một lúc, cô đi ra phòng bệnh, cô nhớ tới tình huống trước mắt của Hạ Lan, đã gả tới nông thôn, có chồng con, dưới tình huống như thế, e là thi đậu đại học, chồng và mẹ chồng cô ấy cũng không cho đi học.
Sau đó cô ngẫm lại, còn có bác sĩ Hạ tọa trấn, Hạ Lan hẳn là sẽ không xảy ra chuyện như vậy, có điều ngoài cô ấy ra….
"Viện trưởng Triển!" Khi Triển Ngải Bình đang muốn đi ra cửa bệnh viện, bị một đám bạn nhỏ vây, bọn nhóc cực kỳ lễ phép liên tục gọi viện trưởng Triển, Triển Ngải Bình cười nói: "Các cháu không thể đồng thanh chút sao?"
"Chào viện trưởng Triển!"
Những đứa nhỏ này có vài đứa là con cái của bác sĩ trong bệnh viện, có vài đứa nhỏ ở trấn trên, lúc này đang chơi đùa cùng nhau.
Triển Ngải Bình liếc mắt đã thấy mấy nhóc con bé tí, là những đứa trẻ cô từng cắt cuống rốn, cô đột nhiên nghĩ đến Tần Diễm Phương lúc trước từng kể chuyện cười, bác sĩ Triển từng cắt cuống rốn đứng bên này, không phải bác sĩ Triển cắt cuống rốn đứng bên kia.
Trong nháy mắt, những đứa nhỏ này cũng đều lớn rồi.