Tháng mười hai, trong phòng ngủ đốt đèn, Cố Thịnh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, áo may ô len màu xám, mặc áo khoác không cài nút, anh ngồi ở trước bàn đọc sách, cầm một cây dao khắc dấu, khắc chữ chI chít ở trên giấy nến.
Những năm 70, 80, ngầm lưu hành một phương thức in ấn giản dị gọi là in ấn bằng cách khắc sáp, cũng gọi là tấm khắc sáp, ở trong trường học, các thầy giáo in ấn tài liệu hướng dẫn học tập một cách nhanh chóng cũng dùng biện pháp này.
Trải giấy nến ở trên tấm thép, một người cầm bút máy giống như viết chữ, dùng bút máy khắc chữ muốn in vào trên tấm khắc sáp, nếu không cẩn thận khắc sai, vậy cũng đơn giản, quẹt diêm, đốt chữ khắc sai trong chốc lát, sáp tan chảy, chữ sai cũng biến mất, cuối cùng lại đông đặc, khắc lên chữ chính xác một lần nữa là được.
Sau khi khắc tấm khắc sáp xong, thì có thể in ra.
Triển Ngải Bình đã chỉnh lý một phần tài liệu học tập, kiểu công việc sao chép máy móc này, cô kéo Cố Thịnh đến làm cu li, nóI cho hay là: "Anh khắc rất đẹp, phải là cha bố trí bài tập cho con trai con gái của em chứ."
Đương nhiên, những tài liệu này cũng không chỉ là tài liệu hướng dẫn cho con gái, mà đa số là tài liệu thi đại học.
Triển Ngải Bình mình cũng biết khắc, nhưng lúc này cô đang chăm sóc Tiểu
Miên Hoa, con gái nhỏ hơn một tuổi còn ngủ chung với hai vợ chồng bọn họ, cô chơi chung với con gái một lát, dỗ cô bé ngủ trước đã.
Hai mẹ con đang nghe máy radio, trong radio phát nhạc, Triển Ngải Bình vẫn hy vọng có một cô con gái hát không lệch nhịp, con cái phải uốn nắn từ thuở nhỏ, mỗi ngày trước khi đi ngủ để con gái nhỏ nghe nhạc một chút.
Vì không quấy rầy Cố Thịnh, tiếng nhạc trong radio rất nhỏ, Triển Ngải Bình nghe cùng con gái, tuy rằng Tiểu Miên Hoa nói năng không rõ nhưng lại ngâm nga hát lên.
Con gái thậm chí đang ngâm nga giai điệu, vẫn là thật sự có tí thiên phú âm nhạc!
Triển Ngải Bình nghe con gái ngâm nga, cô cũng không nhịn được hát theo, chỉ cần vừa bắt đầu hát thì sẽ càng hát càng can đảm, càng hát càng vui sướng.
Cố Thịnh run tay, lại khắc sai một chữ, nghe vợ mình hát, còn phải khắc chữ, đây là hình phạt tàn khốc gì thế, anh thật sự không nhịn được muốn cười rồi.
"Vợ, em đừng hát."
Nhịn cười thì có thể, nhưng anh nhịn cười thì sẽ run tay, không cầm vững bút máy.
Triển Ngải Bình hỏi: "Em không cẩn thận làm phiền đến anh sao?"
Cố Thịnh: "Em hát khiến anh run tay."
Triển Ngải Bình: "Em hát thì có liên quan gì tới anh run tay? Nghe em hát, không phải là đằng đằng sát khí, tay có sức mạnh hơn sao?"
"Vợ à anh đang rèn luyện khả năng tập trung, cần tập trung hơn chút."
Đồng chí Tiểu Triển rất tự mình biết mình, cô biết mình hát chỉ là tạp âm, chẳng lẽ không phải càng nghe càng bực mình sao?
Cố Thịnh: "Em hát nữa thì anh không nhịn được bật cười thật đấy, vợ à giọng em nói chuyện rất êm tai, sao em lại hát lúc cao lúc thấp như thế chứ?"
Triển Ngải Bình: "…"
"Vậy em không hát."
Cố Thịnh khích lệ nói: "Hát, cứ dứt khoát hát to lên, anh thích nghe vợ anh hát, chỉ cần cô ấy không ngại anh cười —— Anh có thể nghiêm mặt, anh sẽ chăm chú nghe!"
Triển Ngải Bình nguýt anh một cái: "Tiểu Thang Viên cứ học mấy lời ngon tiếng ngọt của anh."
Cố Thịnh cúi đầu khắc chữ: "Nào có."
"Anh sẽ tham gia thi đại học, anh không thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại thì thật có lỗi với công ơn dạy dỗ của vợ anh."
"Nếu như cậu em vợ không thi đậu, anh đánh cậu ấy giúp em." Cố Thịnh nắn tay, vì em trai em gái, anh trai chị dâu như bọn họ đã trả giá rất nhiều.
Triển Ngải Bình: "Người anh vợ như anh đừng hù dọa."
Tiểu Miên Hoa ngủ thiếp đi, Triển Ngải Bình hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ của con gái, đắp kín chăn cho cô bé, cô đứng lên lười biếng duỗi người, đi tới sau lưng Cố Thịnh, xoa bóp vai, thả lỏng tay cho anh.
Cố Thịnh cười ôm ngang cô lên, Triển Ngải Bình nhắc nhở: "Ngày mai là thứ hai, anh đừng xằng bậy."
"Anh biết là thứ hai, anh không có ý định xằng bậy, là em muốn xằng bậy."
Triển Ngải Bình sử dụng chính sách dụ dỗ, chủ động hôn mặt anh, "Bận rộn cả buổi tối, đi ngủ sớm một chút đi."
"Vậy thì hôn một cái rồi ngủ."
Thứ hai cả nhà đều dậy sớm, Triển Ngải Bình thức dậy, tắt đèn, Tiểu Miên Hoa vẫn ngủ ngon lành. Triển Ngải Bình ôm cô bé lên trên giường nhỏ ngủ, lúc này Cố Thịnh đã thu dọn giường chiếu xong xuôi.
Triển Ngải Bình: "Làm gì cũng không được, chỉ trải giường chiếu là số một."
Cố Thịnh cười nói: "Tránh cho em lại lười biếng quay về trong chăn."
Vào lúc này nhiệt độ không cao lắm, cũng không tính là quá lạnh, thế nhưng ——"Mùa đông ngủ ngon quá."
Ai có thể nhịn được không nhớ nhung ổ chăn chứ.
Triển Ngải Bình tiếc nuối thở dài, cô quả thực còn muốn lăn vào trong ổ chăn ấm áp một lúc.
"Mừng là chúng ta không phải ở Đông Bắc, với người sợ lạnh như em, vào mùa đông cũng không bò dậy nổi."
"Ở Đông Bắc cũng tốt, anh không hiểu đâu, càng lạnh ngủ càng ngon, chăn lớn, đốt ấm giường, cả một ngày em cũng không xuống giường."
Cố Thịnh bật cười: "Đừng nghĩ nữa, mau tới mặc quần áo cho anh."
Triển Ngải Bình chịu thương chịu khó mặc vào quân trang cho anh, cài nút giúp anh, chỉnh lý cổ áo, dẹp quần áo cho anh, cuối cùng hết sức hài lòng nhìn kiệt tác của mình, ôm gương mặt tuấn tú của anh hôn lên.
"Thật không tệ." Đàn ông 31 như hoa.
Cố Thịnh ôm cô vào trong ngực: "Thật muốn em đối đãi với anh như thế mỗi ngày."
Người đàn ông này rất thích cô mặc quần áo giúp anh.
Triển Ngải Bình nói: "Vậy em mặc quần áo giúp anh rồi, em đi ngủ một giấc nữa nhé."