Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 617 - Chương 617. Vật May Mắn 2

Chương 617. Vật may mắn 2 Chương 617. Vật may mắn 2

Cố Thịnh dịu dàng xoa mặt cô: "Có một ngày thứ hai là tốt rồi, bắt em dậy sớm mỗi ngày, anh không đành lòng…"

Triển Ngải Bình: "—— Em cũng không lười như thế?"

Hai vợ chồng bọn họ đẩy cửa ra ngoài, Oa Bao Nhục và Lục Trình đã mặc chỉnh tề, đặt cặp sách ở trên băng ghế, hai người trăm miệng một lời nói: "Báo cáo thủ trưởng, chúng con đã kéo đồng chí Viên Viên đến rồi!!!"

Tiểu Thang Viên mặc quần áo trắng đỏ của đội danh dự, ôm đùi mẹ ruột khó chịu, trong nhà chỉ có mẹ ruột của cô nhóc có thể hiểu được cô nhóc, dậy sớm thật khó, cô nhóc còn muốn ngủ thêm một lát.

Tiểu Thang Viên buồn ngủ.

Triển Ngải Bình kiến nghị: "Nếu không thì mẹ cột đuôi ngựa cho con đi học nhé."

"Không được!" Trong nháy mắt Tiểu Thang Viên đã tỉnh táo.

Dậy sớm còn không phải là vì để mẹ cột tóc thật xinh sao, Tiểu Thang Viên: "Mẹ, mẹ đừng gấp, mẹ chải đẹp chút, ngày hôm nay lớp trưởng Cố phải kéo cờ đấy."

Triển Ngải Bình búi kiểu tóc xinh xắn cho cô nhóc, "Cởi mũ, để anh trai Lục Trình cài hoa nhỏ giúp con."

"Dạ."

Tiểu Thang Viên đội nón đỏ của mình, chuẩn bị xuất phát.

Oa Bao Nhục và Lục Trình đi mua bánh bao trở về, bên trong khu người nhà sáng sớm đã có thể mua được sữa đậu nành bánh quẩy cháo loãng bánh bao, nếu như Triển Ngải Bình không muốn làm bữa sáng, sẽ bảo đứa nhỏ mua bữa sáng cho mình.

"Mẹ đẹp không? Mẹ có đẹp không?" Trước khi xuất phát, Tiểu Thang Viên còn rất ăn diện, trước tiên đội nón đỏ cao cao, trước ngực là cái trống to của mình, cố gắng tạo dáng.

"Đẹp đẹp, Viên Viên nhà chúng ta đẹp nhất."

Lục Trình bên cạnh vừa ăn bánh bao vừa nghĩ người kéo cơ đi đằng trước, cầm lá cờ đỏ như mình cũng không diện như thế, một người đội nón đỏ của đội đánh trống đứng trong đoàn lại chú ý hình tượng như vậy.

Triển Ngải Bình đưa bánh bao cho con gái, "Được rồi, đi học đi."

Nhóm ba người hùng dũng oai nghiêm xuất phát, Triển Ngải bình dõi mắt

nhìn bọn chúng ra ngoài, cô còn muốn đợi một lát hãy đi, Cao Kinh Mai sẽ tìm đến nàng, cùng đi xem bọn nhỏ kéo cờ.

Sáng sớm Trương Lệ Dung nhìn thấy con gái lớn của nhà cách vách Tiểu Thang Viên ăn mặc đẹp đẽ, tâm trạng không nhịn được ước ao, cô con gái này đúng là đẹp đẽ đáng yêu.

"Nếu như mình còn có thể sinh một đứa con gái nữa thì tốt rồi." Trong lòng Trương Lệ Dung nóng cháy, cô ta cũng muốn thay quần áo cho con gái, thắt tóc đẹp đẽ, để cô bé mặc váy xinh xắn.

Còn không phải do gã họ La vô dụng.

Đoàn trưởng La thầm nói trong lòng: "Vẫn là làm kéo cờ tay tốt, Kim Bảo của chúng ta cũng có thể làm một người kéo cờ thì tốt rồi…"

Cao Kinh Mai và Triển Ngải Bình cùng đi xem bọn nhỏ kéo cờ, hai người họ còn cầm máy chụp hình, Cao Kinh Mai mặc quân trang, Triển Ngải Bình mặc áo bành-tô màu nâu, trong làn gió sáng sớm hơi lạnh lẽo, chụp hình răng rắc.

Cho dù là người như Cao Kinh Mai, khi nhìn thấy con trai mình làm người kéo cờ cũng kích động không thôi, cô ấy hưng phấn nói: "Nhãi con của tôi làm bộ đội đặc chủng, tiến vào đội danh dự ba quân, sau đó tham gia đại duyệt binh, làm một người kéo cờ trước Thiên An Môn mới là lợi hại…"

Người làm mẹ đều muốn nhiều lắm, con trai chỉ kéo cờ ở tiểu học, cô ấy đã ảo tưởng con trai tiến vào đội danh dự ba quân rồi.

Triển Ngải Bình nhìn con gái trong đám người, vẻ mặt cũng tràn đầy tự hào và vui mừng, Viên Viên nhà cô đánh trống quân là vang dội nhất.

Hai vợ chồng Lục Minh đến đón Lục Trình về, Lục Trình không muốn lắm, bởi vì cậu bé biết, sang năm cha mẹ vẫn thường xuyên bỏ cậu bé ở nhà một mình.

Lục Trình: "Nhà dì Triển tốt, nhiều người, náo nhiệt."

Triển Ngải Bình nói: "Nếu như cha mẹ cháu không ở nhà, cứ đến nhà dì qua đêm."

Triển Ngải Bình còn rất thích đứa nhỏ Lục Trình này, cô cảm thấy cậu bé như là mình khi còn bé.

Hai vợ chồng Lục Minh rất ngại ngùng, khoảng thời gian này rảnh rỗi, mời cả nhà Triển Ngải Bình tới nhà họ Lục ăn một bữa cơm, hai nhà bọn họ cũng không ở chung một khu người nhà nhưng không cách xa mấy.

Độ rộng trong nhà không khác nhau lắm, phong cách cũng gần giống, đều là một phong cách vô cùng đơn giản, hai vợ chồng Lục minh không sinh hoạt ở nhiều, người này còn bận hơn người kia, đối với bọn họ mà nói nhà giống như khách sạn, đồ của hai người cũng ít, đều là quân nhân, dọn dẹp rất sạch sẽ.

Trong nhà họ Lục phần lớn đều là đồ của Lục Trình, Cao Kinh Mai mua không ít quần áo giày dép đồ ăn vặt cho con trai, còn có đồ chơi đa dạng, nhà họ Lục còn có một cái tủ lạnh nhỏ hai tầng màu xanh lá.

Cao Kinh Mai nói với Triển Ngải Bình nói: "Cái tủ lạnh này của nhà tôi cũng không có tác dụng gì, nếu như cô cần, có thể cầm về nhà cô dùng."

Triển Ngải Bình nói: "Bệnh viện chúng tôi có một cái tủ lạnh cũ, mọi người dùng chung, thuận tiện để đông đồ ăn."

Bình Luận (0)
Comment