Cố Tương Nghi giám sát cậu: "Cha đứa nhỏ, anh tập trung chút, em thấy gần đây xác suất chính xác của anh tăng cao."
Triển Minh Chiêu bất đắc dĩ: "Em còn có thể nhìn ra à?"
"Đúng thế." Cố Tương Nghi nói: "Không phải em cầm đáp án à?"
Triển Minh Chiêu: "…"
Người một nhà đều đang bận rộn, Oa Bao Nhục càng bận bịu muốn bay lên trời, Triển Ngải Bình cấm cậu nhóc làm giùm bài tập nghỉ đông cho người ta, càng không thể làm bài tập nghỉ đông giúp em gái và Lục Trình, cậu nhóc có một nhiệm vụ quang vinh hơn, cậu nhóc bị tóm làm cu li, làm một culi hình người, khắc bản khắc.
Triển Ngải Bình thưởng cho cậu nhóc, khắc một tấm cho một mao tiền, đây chính là tài liệu ôn thi đại học mà cô biên soạn.
Triển Ngải Bình dự định tích góp mấy bộ đề thi đại học, chờ lúc khôi phục thi tốt nghiệp trung học, đục nước béo cò, lén lút bán đi, kiếm một khoản, hoặc là tặng cho người ta cũng không tẹ, cô đoán trong bệnh viện cũng không ít người muốn ghi danh tham gia thi đại học, còn có mỗi một thầy lang trong thôn.
Chờ khôi phục thi đại học, đủ tài liệu bằng bản khắc in sẽ bán đắt như tôm tươi.
Bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới, những tài liệu ôn thi đại học này, là của học sinh tiểu học khắc ra lúc nghỉ đông.
Oa Bao Nhục rất có kiên trì, cậu nhóc rất thích công việc này, thích những tri thức và đề bài xa lạ, càng thích niềm vui kiếm được tiền.
Khắc mười tấm một đồng tiền, một trăm tấm chính là mười đồng tiền.
Đồng chí Triển Ngải bình cảm thấy mình rất bóc lột, có điều Oa Bao Nhục rất vui vẻ, bởi vì ở trong trường học, học sinh khắc bản khắc giúp thầy cô miễn phí, cậu nhóc còn có thể kiếm lời một ít tiền, đây chính là đãi ngộ giúp mẹ ruột mới có.
Mẹ thật là một người mẹ tốt.
Triển Ngải Bình: "…"
Đồng chí Tiểu Triển có lúc cảm thấy con trai mình có thiên phú kiếm tiền, có lúc cô lại không xác định rồi.
Khổ cực kiếm lời mười đồng tiền, một nửa Oa Bao Nhục tích góp, một nửa cho các em gái mua đồ ăn vặt, còn ra tiền mua con gà, để trong nhà ăn ngon.
Tiểu Thang Viên Tiểu Miên Hoa yêu anh trai lắm.
Năm sau, nghỉ đông kết thúc, dưới sự đốc xúc của mẹ và anh trai, Tiểu Thang Viên không trở thành người chạy bài tập, cô nhóc đã sớm làm hết bài tập, cũng không vui vẻ lắm chờ đi học.
Đi học cũng có chỗ tốt, cô nhóc có thể làm lớp trưởng, còn có thể đến đội danh dự đánh trống.
Tiểu Thang Viên nói với Lục Trình: "Chờ sang năm tiếp tục bắn pháo nhé."
*
Tháng sáu, Cố tương Nghi sinh một bé trai ở trong viện quân y, Triển Minh Chiêu thành người cha vui quá phát ngốc, nói năng lộn xộn: "Chị, em thật sự làm cha, em có con rồi?!"
Triển Ngải Bình mang theo bọn nhỏ cùng canh chừng ở trong bệnh viện, để Triển Minh Chiêu trông chừng Cố Tương Nghi, bọn họ mới đi xem "em họ" mới sinh.
Đứa nhỏ ăn rất đầy đặn, nặng sáu cân, trên đầu có mấy cọng tóc, thưa thớt không có lông mày gì, nghiêm túc nhắm mắt lại, cái mũi tinh xảo, trông xương mũi hẳn là rất cao… Không nhìn ra rốt cuộc giống cha hay giống mẹ.
"Là em trai! Mẹ, mẹ xem! Là em trai!"
"Em ấy thật đỏ!"
"Mẹ, em trai còn đang ngủ…"
…
Cố Tương Nghi nhìn con trai mình, có hơi ghét bỏ cậu bé xấu, nhưng mấy cháu trai cháu gái của mình vừa ra đời cũng không đẹp lắm, nhãi con này xem ra vẫn được nhỉ.
"Chị dâu, chị nói xem rốt cuộc nó giống ai?"
Triển Ngải Bình: "Chị cũng không nhìn ra, lớn hơn chút nữa, nẩy nở là biết ngay."
"Ngũ quan của đứa nhỏ rất đoan chính, em yên tâm, hai nhà chúng ta đều đẹp không xấu đâu."
Cố Tương Nghi bất đắc dĩ: "Đều nói cháu ngoại trai giống cậu, nhưng cậu của thằng bé cũng quá nhiều rồi."
Rốt cuộc là giống ai đây? Thật sự không nhìn ra được, ngược lại nhìn không giống cha mẹ lắm, hình như cũng không ăn khớp với ông nội bà nội.
Triển Ngải Bình cười nói: "Tốt nhất là giống mỗi người cậu một chút."
Đâu ra nhiều chỗ có giống hay không, cuối cùng bọn nhỏ cũng trưởng thành thành dáng vẻ của mình, chỉ là có vài tương tự đặc biệt thôi.
Cố Tương Nghi: "… Đừng như anh cả là tốt rồi."
Làm em út, cô ấy có năm người anh trai, trong mấy người anh của mình, cô ấy khá sợ anh cả gàn bướng của mình.
Triển Ngải Bình: "…" Em gái, trước tiên đừng lập flag lung tung.
Cũng thật tà môn, sau khi Cố Tương Nghi vừa nói như thế, Triển Ngải Bình thật sự cảm thấy cháu nhỏ giống anh cả Cố một tí.
Triển Ngải Bình lẩm bẩm nói: "Hẳn chỉ là ảnh hưởng tâm lý."
Khi còn bé hai người Cố Tương Nghi và Triển Minh Chiêu là mấy đứa nhóc không ham học pha chút hạt bát, làm sao có khả năng sẽ sinh ra một đứa giống anh cả nghiêm cẩn gàn bướng.
"Chị dâu chị nói ảnh hưởng tâm lý gì?"
Triển Ngải Bình: "Sau khi em nói, chị cảm thấy nhìn khá giống anh cả."
Cố Tương Nghi nghiêm túc nói: "Vậy chắc chắn là do chị bị ảnh hưởng tâm lý rồi."