Cố Tương Nghi và đứa nhỏ được đón ra bệnh viện, ở cữ nhà họ Cố, Triển Minh Chiêu xin nghỉ, tự mình chăm sóc, trong nhà bận bịu người ngã ngựa đổ, nhờ có Triển Ngải Bình chỉ huy mới từ từ đều đâu vào đấy.
Phần lớn hỗn loạn đều là do người cha ngốc tạo ra.
"Chị, ôm con thế sao?"
"Đúng."
"Em sợ thằng bé không thoải mái."
"Không phải em đang rất ổn à, phải chú ý vỗ ợ sữa."
…
Triển Ngải Bình gọi điện thoại cho hai gia đình, trước tiên cô gọi cho nhà họ Cố, nói cho hai vợ chồng Cố Trạch Ngạn là Tiểu Muội sinh rồi, "Là bé trai, cháu ngoại trai."
Hai vợ chồng Cố Trạch Ngạn vui sướng: "Sinh là tốt rồi, sinh là tốt rồi, mấy ngày nay cha lo lắng sợ hãi… Ngày hôm đó là ngày rất tốt, cháu ngoại trai của cha thật giỏi, rất biết chọn ngày mà…"
Cố Trạch Ngạn vui đến mức nói năng lộn xộn, bây giờ con gái nhỏ của bọn họ đều bình an sinh con ra, hai vợ chồng cũng không có gì lo lắng nữa, ngoại trừ ba thằng độc thân trong nhà.
Tần Anh nói: "Sinh rồi, đứa nhỏ này giống ai vậy? Giống cha hay là giống mẹ thế? Cũng không biết có phải một đứa nhỏ bướng bỉnh không."
Triển Ngải Bình do dự nói: "… Hẳn là giống cậu nhỉ?"
Cố Trạch Ngạn hít một hơi: "Không phải con đang phí lời sao? Nó có nhiều cậu như vậy, trọng điểm là người cậu nào."
"Theo cha thấy, con trai của hai vợ chồng chúng nó vẫn nên giống thằng hai, thằng hai thành thật, thằng ba, thằng ba không đáng tin, thằng tư… Cái mặt của con rể thì không sinh được thằng tư đâu, thằng năm, ừ, gương mặt của thằng năm tuấn tú giống cha."
Triển Ngải Bình: "Phì --"
Tần Anh nói: "Giống cậu nào?"
Triển Ngải Bình: "Đến lúc đó cha mẹ tới nhìn chẳng phải sẽ biết sao, có lẽ là ai cũng giống một chút."
Vừa cúp điện thoại của nhà họ Cố, lại gọi cho nhà họ Triển, sau khi Triển Bác biết mình có cháu trai, mặt mày hồng hào, đây chính là cháu trai cả của ông ta, bình an sinh ra rồi.
"Sáu cân à? Thế không phải đầu rất lớn sao, ngoại hình giống ai?"
Triển Ngải Bình nói: "Có thể là ngoại hình giống mẹ của đứa bé."
Triển Bác nói: "Ngoại hình giống mẹ của đứa bé cũng tốt, con với Minh Chiêu đều lớn lên giống mẹ."
Chu Kiều Dung ở bên cạnh nói: "Tiểu Khang của chúng ta lớn lên giống ông nhất, sau này con trai của nó chắc chắn cũng giống ông."
Triển Bác nói: "Vậy cũng chưa chắc."
Hai gia đình nói sẽ tranh thủ thời gian đến thăm đứa nhỏ, Chu Kiều Dung còn muốn hầu hạ con dâu ở cữ, Triển Ngải Bình từ chối, mục đích của Chu Kiều Dung, đâu phải hầu hạ ở cữ gì, chẳng qua là bà ta muốn đến thăm Triển Minh Khang.
Chu Kiều Dung sốt ruột trong lòng: "Nhiều thanh niên trí thức đều trở về thành phố, Tiểu Khang lúc nào mới về đây?"
Triển Bác khuyên bà ta: "Tiểu Khang vừa mới xuống nông thôn mấy năm, không vội, bây giờ thành phố rất loạn, đánh nhau ẩu đả xảy ra bao nhiêu chuyện?"
"Ông cũng không thu xếp công việc cho nó."
"Từ từ, giờ cứ từ từ." Triển Bác lắc đầu một cái: "Thanh niên muốn về thành phố nhiều lắm, tất cả chen chúc thành một đống, bà không nhìn thấy, còn có gia đình không có nhà ở, ngủ ngoài đường, mấy tấm gỗ che kín, thành một cái nhà, không chỗ an thân."
Chu Kiều Dung: "Nhà chúng ta còn có thể không chứa nổi nó sao?"
"Còn phải kiếm việc làm, bây giờ đi làm cũng không thích hợp, quá nhiều người, đừng nói là quét đường, quét hố xí cũng có người tranh làm."
Chu Kiều Dung tức giận nói: "Ông chỉ không muốn hạ mặt mũi chạy chọt cho con trai thôi."
Triển Bác thở dài nói: "Tôi cũng chỉ có thể tìm việc công nhân tạm tuyển cho nó, nó cũng không muốn làm những công việc này, Tiểu Khang nói trước tiên nó ở nông thôn, chờ có công việc tốt lại tìm nó."
Chu Kiều Dung: "…"
*
Cố Tương Nghi nhìn đứa nhỏ bên cạnh, chọt khuôn mặt nhỏ của cậu bé, quay đầu nói với Triển Ngải Bình: "Anh trai nó là Oa Bao Nhục, nếu không thì chị dâu, em gọi nó là Xoa Thiêu Nhục (thịt xá xíu) đi."
Triển Ngải Bình bị sặc, gọi là Xoa Thiêu Ngục? Sau này lúc ghét bỏ con trai, thì nói sinh con còn không bằng sinh miếng thịt xá xíu à?
"Oa Bao Nhục và Xoa Thiêu Nhục, vừa vặn ghép lại thành hai miếng thịt, thịt núc ních, thông minh."
Triển Ngải Bình kiến nghị cô ấy vẫn nên đổi tên: "Nếu không thì vẫn nên đổi tên khác? Em không nghe thấy người bên kia nói sinh thịt xá xíu…"
Sinh thịt xá xíu?
Cố Tương Nghi: "…"