"Nhớ mà nhớ mà, em quên à, đây chính là trường tiểu học cho con em, chúng ta vốn phải phái đại biểu đến xem bọn nhỏ biểu diễn, anh tranh làm đại biểu."
"Anh chắc chắn chứ?"
"Anh bảo đảm, trên dàn đại biểu chắc chắn có tên của anh." Cố Thịnh ôm vợ mình, khẽ cười nói: "Mỗi ngày xem ở nhà, em vẫn không nhìn chán, con gái đã nhảy bao nhiêu lần."
"Chuyện này làm sao có thể giống, đây chính là con gái chúng ta múa ở trên sân khấu!"
Cố Thịnh bảo đảm nói: "Đến lúc đó anh chắc chắn vỗ tay vang dội nhất!"
Triển Ngải Bình thở phào nhẹ nhõm, "Cô Châu của cung văn hoá nói con gái chúng ta có thiên phú nhảy múa, cố gắng nỗ lực thêm, làm một học sinh năng khiếu múa cũng không thành vấn đề."
"Làm sao?"
Triển Ngải Bình tiếp tục nói: "Con gái nói không muốn làm học sinh năng khiếu múa, con bé muốn thi đại học quân y."
Đầu ngón tay Cố Thịnh nhẹ nhàng nặn mặt nàng: "Vậy em nghĩ thế nào?"
Triển Ngải Bình: "Em còn có thể nghĩ như thế nào, đương nhiên là… Đến xem con bé có thi được không."
Cố Thịnh bật cười: "Nếu Viên Viên thi đại học, mẹ và anh trai nhất định bỏ ra tâm huyết rất lớn, nếu như không thì đậu, cứ để con bé làm học sinh năng khiếu múa đi."
Triển Ngải Bình gật gù: "Bắt cá hai tay, em cũng đang có ý đó."
"Em muốn có cô con gái quân y, hay là muốn có con gái diễn viên múa?"
Triển Ngải Bình thở dài một hơi: "Anh như đang cầm hai cây rìu hỏi em, cô muốn cây rìu vàng này, hay là cây rìu vàng này?"
"Đều là rìu vàng, làm sao em có thể đưa ra lựa chọn."
Cố Thịnh hôn trên trán cô: "Vậy hãy để cho bản thân con bé đưa ra lựa chọn."
"Chỉ có thể xem chính con bé."
Triển Ngải Bình vẫn có ý định để con gái học tập múa không chuyên, vừa vặn bản thân cô nhóc cũng yêu thích môn này.
Mỗi ngày Tiểu Thang Viên luyện múa ở trong sân, Triển Ngải Bình cũng muốn múa theo hai lần, nhưng tay chân không phối hợp, quá mức cứng ngắc.
Tiểu Thang Viên bất đắc dĩ: "Mẹ, lúc nhanh phải nhanh, lúc chậm phải chậm, mẹ cũng không phải đang đánh quyền, phải theo nhịp."
Triển Ngải Bình chống cằm: "…"
Rõ ràng cô và con gái đều có ngũ âm không đầy đủ, vì sao Tiểu Thang Viên có thể bắt nhịp chứ?
Lục Trình cũng tham gia biểu diễn tiết mục văn nghệ, con gái, đám con trai bọn chúng thì làm bối cảnh, những người khác thì đánh trống, cậu bé thì sao, còn có mấy màn biểu diễn nhảy lộn nhào về sau.
Khi Tiểu Thang Viên và cậu bé c nhàn rỗi không chuyện gì làm sẽ thi đấu trồng cây chuối và nhảy lộn nhào về sau, hai người thi đấu trồng cây chuối còn chưa tính, so xem thời gian ai trồng chuối dài hơn, thế nhưng nhảy lộn nhào về sau…
Triển Ngải Bình nhìn hai nhóc ở ngoài sân liên tục nhảy lộn nhào về sau lộn lộn lộn lộn lộn lộn ——
Luôn có một cảm giác đi nhầm vào Thiếu Lâm Tự.
Triển Ngải Bình: "Người xem choáng váng cả đầu."
Oa Bao Nhục nhìn trông mà thèm, cậu nhóc cũng muốn lén lút lộn mấy cái, nhưng nhảy thế nào, cũng ở điểm mù nhảy nhót.
Triển Ngải Bình nhìn con trai mù quáng nhảy, cô không lên tiếng, cô đột nhiên muốn bảo để Cố Thịnh lộn mấy cái cho cô xem.
Đoàn trưởng Cố từ chối: "Anh cũng không phải đoàn xiếc."
Triển Ngải Bình thổn thức: "Biết anh già đầu, không dễ dàng."
"Phép khích tướng vô dụng với anh."
…
Vẫn có chút tác dụng, vội lộn mấy cái cho vợ mình xem, chấn kinh đoàn trưởng La nhà kế bên vừa ra khỏi nhà.
Đoàn trưởng La: "…"
Cậu trẻ tuổi, cậu khoe khoang.
Mỗi ngày đứa nhỏ lộn mèo thì thôi, người lớn cũng lộn theo.
Biết vợ cậu là bác sĩ, trước kia là quân y, biết trị về xương, trật eo cũng có vợ cậu cứu.
Đoàn trưởng La phỉ nhổ với Trương Lệ Dung: "Lão Cố tuổi cũng cao, còn tưởng rằng mình trẻ."
Trương Lệ Dung thì lại lo lắng một chuyện khác: "Anh nói xem Kim Bảo nên học nhạc cụ gì?"
"Nếu không thì cũng học lộn nhào về sau?" Trương Lệ Dung cũng muốn con trai mình lên sân khấu.
Đoàn trưởng La: "… Nó cũng phải lộn được."
*
Ngày thi đại học đến, hai vợ chồng Triển Minh Chiêu tham gia thi đại học, cả nhà họ Cố Gia tổng động viên, tập thể đưa bọn họ đi thi, hai người bọn họ khá may mắn, được phân chung một phòng thi, cũng không cần phân hai nhóm người.
Cố Tương Nghi và cậu đều mặc quần đùi đỏ, đây là Cố Tiểu Muội yêu cầu! Màu đỏ, may mắn!
Đừng nói là quần đùi màu đỏ may mắn của bọn họ, trong phòng thi cũng bố trí biểu tượng may mắn, khắp nơi đều là hoành phi, đủ loại khẩu hiệu cố lên cổ vũ, người xem nhiệt huyết sôi trào.
Tuy rằng phòng thi bố trí biểu tượng may mắn, thế nhưng phần lớn người tham gia thi mặc quần áo xanh xám đen, phần nhiều là xanh xám, hoặc là cũng có người lặng lẽ mặc quần đùi đỏ.
Triển Minh Chiêu: "…"
Cả gia đình nhà họ Cố đến đưa hai người bọn họ tiến vào phòng thi, cực kỳ quy mô, ba đứa nhỏ Oa Bao Nhục Tiểu Thang Viên và Lục Trình đứng thành một hàng, giơ tay lên, quay về hai người bọn họ giơ con số, Tiểu Thang Viên là 1, hai người Oa Bao Nhục và Lục Trình là hai số 0, ba người ra sức làm dấu tay "100".
Cố Tương Nghi: "…"
Triển Ngải Bình ôm Tiểu Đậu Bao trong lồng ngực, Tiểu Đậu Bao cầm cờ nhỏ "Thắng ngay từ trận đầu" trên tay.
Nếu như không thì đậu, thật xin lỗi một nhà chị gái anh rể.