Triển Ngải Bình nghe từng học sinh tiểu học bên cạnh khen cô xinh đẹp, trong lòng cô rất vui, thầm nghĩ trẻ nhỏ đáng yêu như vậy, đều tu luyện kỹ năng dẻo miệng, miệng nhỏ thật ngọt.
Tiểu Miên Hoa đứng bên cạnh cô cũng rất gây chú ý, cô bé giống như một em bé tuyết kim điêu ngọc trác, tướng mạo đáng yêu mềm mại, ngũ quan không tinh xảo bằng chị gái nhưng những ngũ quan này tổ hợp lại với nhau lại mang tới một kiểu ngây thơ đơn thuần, đặc biệt là khi cười rộ lên, khiến người ta không nhịn được muốn sủng chiều cô bé.
Mấy chị dâu đều nói với Triển Ngải Bình: “Muốn trộm đứa con gái này của nhà em về!”
Giúp bọn trẻ buộc tóc trang điểm xong, Triển Ngải Bình nhẹ nhõm, cô bồng Tiểu Miên Hoa, cầm máy ảnh cùng hai vợ chồng Triển Ngải Bình đến trước sân khấu đợi xem biểu diễn văn nghệ tiếp theo, tiết mục của Tiểu Thang Viên xếp thứ năm.
“Cha!” Tiểu Miên Hoa ôm cổ của mẹ, chuẩn xác nhận ra cha trong biển người.
Triển Ngải Bình quay đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy Cố Thịnh mặc quân trang trong biển người, anh đang nhìn mẹ con cô.
“Tiểu Miên Hoa nhà chúng ta thật tinh mắt, nhận ra cha rồi.” Triển Ngải Bình vẫy tay với anh.
Cố Thịnh ngồi ở vị trí mấy hàng đại biểu phía trước, vừa hay có thể hoàn mỹ thưởng thức kỹ thuật múa của con gái, Triển Ngải Bình chỉ có thể cầm máy ảnh ở một bên chụp hình, nhưng lát nữa cô định đi đến giữa, muốn chụp tấm ảnh chính diện cho con.
Cao Kinh Mai đứng bên cạnh cô, đi theo cô, Triển Ngải Bình nhìn thấy cô ấy thì cạn lời: “Ghế đại biểu không ngồi, chen với tôi làm gì?”
Cao Kinh Mai lắc lắc chiếc máy ảnh trong tay: “Không phải là muốn chụp ảnh cho con trai sao?”
Triển Ngải Bình: “…”
Trình độ chụp ảnh của Cao Kinh Mai không phải nát bình thường mà là vô cùng nát, dùng từ ngữ sau này để hình dung, chính là chụp hình theo góc độ trai thẳng.
Cô ấy đã chụp không ít ảnh xấu cho con trai mình, nếu không phải bản thân Lục Trình đẹp trai quá đỗi, dưới tay mẹ cậu bé cũng thành cái dạng gì rồi.
Giống hệt với người mẹ Ngải Phi Hồng của cô.
Triển Ngải Bình nói: “Cô chụp con trai cô đàng hoàng vào.”
Đừng chụp ra mấy tấm ảnh quỷ dị của con gái cô.
Cao Kinh Mai tự tin lại phóng khoáng nói: “Tôi cũng chụp vài tấm cho con gái cô!”
Triển Ngải Bình: “…”
Máy ảnh ở trong tay người ta, cô ngăn cũng không ngăn được.
Trình độ chụp ảnh của cô cũng không hẳn là tuyệt đỉnh, hi vọng chân chính đặt vào em trai cô, cũng tức là Triển Minh Chiêu. Cậu là người từng quay phim, nghe nói từng học chụp ảnh với thợ chụp ảnh.
Triển Minh Chiêu cầm máy ảnh, vẫy tay với Triển Ngải Bình.
Triển Ngải Bình căn dặn cậu: “Chụp Viên Viên đẹp một chút!”
“Yên tâm.”
Cao Kinh Mai nói theo: “Cũng chụp con trai tôi đẹp một chút.”
Triển Minh Chiêu: “Có cả có cả.”
Tiết mục của lớp Tiểu Thang Viên đã bắt đầu, Triển Ngải Bình nhìn kỹ năng múa linh động của con gái, cùng với tiếng ủng hộ kinh diễm khắp khán đài, niềm tự hào và mãn nguyện trong lòng không gì sánh bằng.
“Đứa nhảy múa đó, đứa nhảy múa trên trống đó là con gái nhà ai?”
“Thật sự rất xinh đẹp!”
“Tôi biết, con gái nhà họ Cố, con gái cả của Cố Thịnh…”
…
Cố Thịnh ngồi ở giữa, anh bị khoảng bốn người đàn ông bao bọc, anh Trương bên trái kéo tay của anh, nói nhỏ với anh: “Cậu thấy hai chúng ta làm thông gia như thế nào? Đính hôn từ bé cho bọn trẻ.”
Cố Thịnh từ chối: “Con còn nhỏ, không đính hôn từ bé.”
Người đàn ông phía trước quay đầu: “Hay là cậu cân nhắc con trai nhà tôi một chút?”
Người đàn ông phía sau chồm đầu lên: “Con trai nhà anh đã là gì, nói phù hợp cũng là con trai nhà tôi…”
“Tiểu Cố có hai đứa con gái, tôi thấy rất xứng với hai đứa con trai nhà tôi.”
“Anh bớt mơ đi.”
…
Cố Thịnh lạnh mặt từ chối, từ chối toàn bộ, tiếp đó anh giống như đánh chuột chù, ai tới thì từ chối người đó.
Cao Kinh Mai dùng khuỷu tay đẩy đẩy Triển Ngải Bình: “Cô xem chồng cô, được săn đón quá chừng, tiết mục này cũng không xem, toàn kéo anh ta nói chuyện.”
Triển Ngải Bình nhìn cảnh đó, không nhịn được cười, cô đi tìm ủy viên, yêu cầu duy trì trật tự hiện trường.
Ủy viên Ngô đi ra quở trách: “Cậu xem mấy người các cậu đi, đã lớn to đầu rồi, ngắm vào cha của con gái người ta, thiếu con dâu thế á?”
“Thiếu chứ!”
…
Đợi tới khi biểu diễn văn nghệ kết thúc, Tiểu Thang Viên hưng phấn nhào về phía cha mẹ, cô bé nhảy tung tăng, phấn chấn vui vẻ: “Cha mẹ, con xinh không? Nhảy đẹp không?”
Triển Ngải Bình cười nói: “Đẹp, cực đẹp.”
Không nhìn thấy cha con đã thành cái bánh thơm rồi à.
“Chúng ta đến bên kia đứng, đợi lát nữa chụp hình, Viên Viên, tiết mục của các con giành được giải nhất, con cầm bằng khen chụp với bạn học trước, sau đó gia đình chúng ta cầm bằng khen chụp riêng, Viên Viên cầm bằng khen, đứng ở chính giữa.”
Người nhà họ Cố chụp hình, càng chụp càng đông người, mới đầu là hai vợ chồng Cố Thịnh dẫn theo con, cộng thêm hai vợ chồng Triển Minh Chiêu, Cao Kinh Mai dẫn con gia nhập, Thẩm Lệ Thanh cũng chen tới, mấy giáo viên cũng nói muốn chụp hình…
——
Tách tách.
Ảnh của mấy máy chụp ảnh đều chưa rửa ra được, Triển Ngải Bình cực kỳ tò mò nội dung bên trong máy ảnh của Cao Kinh Mai.
Nhưng Cao Kinh Mai không cho cô xem toàn bộ, chỉ chọn mấy tấm ảnh của con gái cô cho cô xem.
“Keo kiệt.”
“Tôi cũng hết cách.” Cao Kinh Mai nuối tiếc thở dài, cô ấy cũng muốn hào phóng chiếu hình ra, nhưng con trai ruột của cô ấy không chịu.
Đứa trẻ này xấu hổ mà.
*
Tết nguyên đán sắp tới, anh cả Cố nói muốn tới một chuyến, anh ấy còn sẽ dẫn Tăng Tuyết tới, anh ấy không gọi điện thoại thông báo mà trịnh trọng gửi điện báo cho em trai Cố Thịnh.
Cách thức của điện báo vô cùng nghiêm túc đứng đắn, nội dung à…
Triển Ngải Bình cầm bản điện báo đó cười ngặt nghẽo: “Anh cả thú vị thật, anh nói bây giờ gọi điện thoại chẳng phải được rồi à, anh ấy còn gửi một bản điện báo.”
“Còn trịnh trọng thông báo cho chúng ta, anh ấy chuẩn bị kết hôn rồi.”