Khi vừa xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, Tăng Giang đã từ bỏ hi vọng học đại học, cậu ấy lập chí ở nông thôn, nhưng bây giờ mọi người lần lượt về thành phố, càng có hi vọng thi đại học, bảo cậu ấy ở nông thôn, haiz…cậu ấy rất khó chịu.
Thẩm Lệ Thanh khuyên cậu ấy: “Năm nay thi trượt, năm sau còn có một cơ hội nữa.”
“Em đã hứa với người nhà họ Tiết, chỉ hai lần.”
Triển Ngải Bình tò mò nói: “Lỡ như là Tiết Tiểu Muội thi đỗ, cậu không thi đỗ, vậy còn có mấy lần?”
Người nhà họ Tiết là sợ Tăng Giang thi đỗ đại học, sợ cậu ấy bỏ vợ bỏ con, ném Tiết Tiểu Muội ở nông thôn, cho nên mới hạn chế cậu ấy thi đại học.
Nhưng nếu Tiết Tiểu Muội đỗ đại học, mà Tăng Giang trượt, vậy nói kiểu gì?
Nhà họ Tiết còn sẽ ngăn cản Tăng Giang tham gia thi đại học sao?
Tăng Giang và Tiết Tiểu Muội ngẩn người: “Hả?”
Hai người họ chưa từng nghĩ tới sẽ có khả năng này.
Tăng Giang là thanh niên trí thức xuống nông thôn từng học hành bài bản, mà Tiết Tiểu Muội chỉ là một người phụ nữ nông thôn bình thường, không có văn hóa gì, nếu Tăng Giang không thể thi đỗ, sao Tiết Tiểu Muội có thể đỗ đại học được chứ?
Triển Ngải Bình nói: “Năng lực học tập của Tiết Tiểu Muội rất mạnh…Thi đại học mà, thi thoảng còn cần một chút may mắn và năng lực phát huy tại chỗ.”
“Tăng Giang cậu mắc vài bệnh cẩu thả.”
Tăng Giang nhăn mặt: “Áp lực tâm lý của em lớn…đúng, tâm thái của em không tốt.”
Cậu ấy là người đã lập Quân Lệnh Trạng, chỉ có hai cơ hội, nếu thi trượt, cả đời cậu ấy cũng không thể tham gia thi đại học nữa, trừ phi cậu ấy làm một người đàn ông bội tín.
Gánh chịu áp lực như vậy, khó trách Tăng Giang sẽ luống cuống tay chân.
Tiết Tiểu Muội mơ màng: “Em…em thi đỗ đại học?”
Tăng Giang sáng mắt lên: “Đúng! Tiểu Muội, em thi đỗ đại học!”
Câu nói này của Triển Ngải Bình đột nhiên cho Tăng Giang một ngọn đèn chỉ đường, cho dù năm nay cậu ấy và Tiết Tiểu Muội đều không thi đỗ cũng không sao, năm sau cậu ấy và Tiết Tiểu Muội thi tiếp, chỉ cần trong cậu ấy và Tiết Tiểu Muội có một người thi đỗ, chuyện sẽ được giải quyết viên mãn.
Cho dù đưa ra dự định xấu nhất đi! Năm thứ hai, năm thứ hai hai người họ cũng thi trượt đại học, vẫn còn năm thứ ba, tới lúc đó cậu ấy không thể tham gia thi đại học, nhưng Tiết Tiểu Muội có thể, chỉ cần Tiết Tiểu Muội đỗ đại học, người nhà họ Tiết còn sẽ ngăn cản cậu ấy thi đại học sao?
Tăng Giang càng nghĩ tâm thái càng thả lỏng, đúng vậy, trời không tuyệt đường người, cậu ấy còn có cơ hội, còn có rất nhiều cơ hội.
Tăng Giang cảm ơn Triển Ngải Bình: “Vẫn là viện trưởng Triển chị nhìn thấu, là chị thức tỉnh em, nếu không em vẫn chìm trong sợ hãi và hối hận, một mình lo nghĩ vu vơ.”
Tăng Giang vô cùng cảm kích Triển Ngải Bình.
Triển Ngải Bình lắc đầu cười nói: “Là em trồng nhân gì, được quả nấy, còn phải cảm ơn em trước đây đã dốc lòng chỉ dạy Tiểu Muội, chị thấy em ấy học rất chắc, không giải được đề quá khó nhưng những đề cơ bản cũng không qua loa.”
Tăng Giang cười gãi đầu.
Tiết Tiểu Muội nắm quần áo của mình, cô ấy được Triển Ngải Bình khen nên có hơi ngại, lời khen của Triển Ngải Bình đã cho cô ấy tự tin rất lớn, cô ấy gật đầu: “Học, nếu năm nay em thi trượt, năm sau em sẽ học chăm chỉ hơn.”
Thẩm Lệ Thanh bên cạnh thấy ai nấy đều bừng bừng hứng thú học hành, cô ấy cũng sục sôi nhiệt huyết theo: “Tiểu Triển, cô nói tôi có nên tham gia thi đại học không?”
Triển Ngải Bình nói: “Chỉ cần cô muốn, đương nhiên cô có thể đăng ký tham gia kỳ thi đại học năm sau.”
Mấy người nói chuyện vô cùng vui vẻ, để cảm ơn Triển Ngải Bình đã thức tỉnh mình, Tăng Giang còn đặc biệt tặng một con gà để cảm ơn.
Triển Ngải Bình: “Mẹ chỉ nói một câu như vậy đã vớ được một con gà.”
Tiểu Thang Viên nịnh nọt: “Một chữ của mẹ con giá nghìn vàng!”
“Tối nay thịt gà cho các con ăn.”
*
Kỳ thi đại học căng thẳng trôi qua, chính là lúc biểu diễn văn nghệ Nguyên Đán, giấy báo trúng tuyển đại học còn phải đợi tới sau tết mới lần lượt tới, người chờ đợi kết quả nóng vội cũng không ích gì.
Sắp phải bước vào năm 1978 rồi.
Con gái phải biểu diễn, Triển Ngải Bình dậy rất sớm, cùng con gái tới trường học, người đi cùng cô còn có Triển Minh Chiêu, hai chị em họ giúp người trong lớp Tiểu Thang Viên tạo hình và trang điểm.
Cố Tương Nghi bồng Tiểu Đậu Bao, dắt Tiểu Miên Hoa ở một bên xem náo nhiệt.
“Lớp trưởng, mẹ cậu đẹp thật!”
“Mẹ của lớp trưởng thật sự rất đẹp!”