“Tiểu Muội đỗ rồi?” Tăng Giang và Tiết Tiểu Muội về tới, lúc nhìn thấy giấy báo trúng tuyển của Tiết Tiểu Muội, họ đều rất kinh ngạc.
Tiết Tiểu Muội ngớ người: “Em đỗ rồi?”
“Đỗ rồi! Tiểu Muội cô đỗ kiểu gì vậy?”
Tiết Tiểu Muội: “Tôi chỉ đọc tài liệu ôn tập thi đại học mà bác sĩ Triển đưa cho…”
“Bác sĩ Triển? Là Triển Ngải Bình của viện vệ sinh Nham Tâm sao? Cô ấy cũng tặng cho rất nhiều bác sĩ nghiệp dư…”
…
Người khác nghe thấy đều ghi nhớ trong lòng, trên thị trường có rất nhiều tài liệu ôn tập thi đại học bản khắc in, cá rồng hỗn tạp, họ nghe thấy tên của bác sĩ Triển này, lần sau sẽ nhận chuẩn tài liệu.
Muốn mua được tài liệu ôn tập của bác sĩ Triển!
Ai không muốn nhà mình có sinh viên chứ?
Tiết Tiểu Muội đỗ đại học, mấy chị dâu của cô ấy khó tránh khỏi ghen tỵ, đều là con gái nông thôn như nhau, dựa vào cái gì cô ấy có thể gả cho một thanh niên trí thức, bây giờ còn đỗ đại học.
Thi đỗ đại học, vậy tức là nghịch thiên cải mệnh, tốt nghiệp xong sẽ bưng bát cơm sắt, ăn lúa nhà nước, không cần kiếm điểm công ở nông thôn giống như họ.
Ông Tiết ngậm thuốc, phát giác được tâm tư của mấy con dâu, vội vàng lên tiếng xoa dịu: “Mấy đứa đần này, em chồng đỗ đại học còn không đáng để vui? Em chồng đã là sinh viên rồi, nó có thể không dẫn dắt cháu trai cháu gái của nó sao, các cô không muốn con trai con gái mình đỗ đại học à?”
Đúng vậy! Mấy chị dâu nhà họ Tiết vừa nghe vậy, hoan hoan hỉ hỉ chúc mừng em chồng đỗ đại học.
*
Tuy giấy báo trúng tuyển của Triển Minh Chiêu tới muộn, nhưng nó vẫn tới tay của Triển Minh Chiêu, Triển Minh Chiêu thở phào một hơi: “Cuối cùng cũng không cần thấp thỏm sợ hãi nữa.”
Tin tức Triển Minh Chiêu đỗ học viện ngoại giao truyền tới viện gia thuộc, cả viện gia thuộc đều huyên náo lên.
“Em trai em gái nhà bác sĩ Triển đều đỗ đại học rồi, hai vợ chồng họ học đại học, nghe nói đều do bác sĩ Triển phụ đạo cho.”
“Chẳng trách con trai của bác sĩ Triển vượt cấp, lần nào cũng thi đứng nhất, toán luôn đạt điểm tuyệt đối.”
…
Mẹ Kim Cương nói: “Đạt điểm tuyệt đối thì làm sao, điểm tuyệt đối không phải cũng chỉ là một cái bánh quẩy hai cái trứng gà, chẳng phải là nhiều hơn Kim Cương nhà chúng tôi một cái bánh quẩy một cái trứng gà sao?”
Người khác cười cô ta: “Người ta đó là trứng gà vàng, cô là trứng gà ngốc.”
Mẹ Kim Cương: “…”
“Bác sĩ Triển lợi hại như vậy, sau này con của cô ấy không phải đều là sinh viên sao.”
Viện gia thuộc rộn rã, nhà họ Cố và nhà họ Triển cũng rộn ràng.
Cố Trạch Ngạn hoàn toàn không ngờ con gái và con rể của mình đều có thể đỗ đại học, còn đều là đại học ở thủ đô, ông ấy nói với Tần Anh: “Bà nói Bình Bình này cũng lợi hại quá nhỉ, gỗ mục cũng có thể khắc.”
Tần Anh: “Ông có thôi đi không, con gái mình mà nói là gỗ mục.”
Cố Trạch Ngạn: “Trước đây con gái bà thế nào bà còn không biết?”
Tần Anh ngạt thở: “…” Con gái bà có thể đỗ đại học thật sự không dễ dàng.
Cố Trạch Ngạn cười ha ha: “Tôi thấy đứa con dâu út Bình Bình này của chúng ta chắc chắn kiếp trước là thợ mộc, gai góc gì vào tay nó cũng có thể san bằng, còn khắc gỗ mục, còn khỏi phải nói.”
Cố Trạch Ngạn còn gọi điện thoại trùng phúng một trận với anh cả Cố: “Thằng cả à, con xem đứa em gái Bình Bình này tận chức tận trách chứ, nó đã dẫn dắt em trai em gái đỗ đại học rồi, về điểm này, con không bằng được con bé.”
Anh cả Cố đen mặt: “…”
Bây giờ anh ấy nghe thấy chữ “Bình” này đã sợ hãi rồi.
*
“Con trai tôi đỗ học viện ngoại giao thủ đô, con trai ruột của tôi đỗ đại học rồi?” Khi Triển Bác biết tin này, ông ta đâu chỉ chấn kinh, ông ta thật sự mơ màng luôn rồi.
Tin này tới một cách lạ kỳ.
Đây còn là con trai cả Triển Minh Chiêu không ra gì đó của ông ta sao?
Sau khi mơ màng, Triển Bác rất vui, mặc kệ Triển Minh Chiêu thi đỗ đại học kiểu gì, nhưng chung quy cậu vẫn đỗ đại học rồi: “Học viện ngoại giao, có phải nhà chúng ta sắp có một quan ngoại giao rồi không?”
Vừa nghĩ tới đây, khí sắc của Triển Bác hồng hào như lửa, quan ngoại giao! Đó là quan ngoại giao đó, dòng họ vẻ vang cỡ nào.
Chu Kiều Dung cười rất miễn cưỡng: “Bây giờ mới vừa đỗ đại học, đã thành quan ngoại giao gì đâu, nghĩ xa quá rồi.”
Chu Kiều Dung căng thẳng, bà ta hối hận, bà ta khó chịu, thực sự đã đánh nát hàm răng, nuốt nước mắt máu vào trong bụng.
Lúc đầu không nên để Triển Minh Chiêu xuống nông thôn, với dáng vẻ đó của cậu, tống cậu làm công nhân ở thành phố, đần độn u mê sống qua ngày.