Cố Tương Nghi cất giấy báo trúng tuyển, đồng thời vào lúc này, thôn Trung, ông Tiết gánh đòn gánh đi về, giữa đường dừng lại nghỉ ngơi, ông ấy bỏ nón rơm xuống, dùng khăn lông lau mặt, sau đó hút thuốc lá.
Chẳng mấy chốc, ông ấy đã nghe thấy tiếng đánh trống khua chiêng, ông Tiết không quan tâm lắm, ai biết có người hét to gọi ông ấy: “Ông Tiết, nhà ông có chuyện vui!”
Nhịp tim của ông Tiết hụt một nhịp, sắc mặt không được tốt lắm, ông ấy có một loại suy đoán không quá đẹp đẽ, chắc sẽ không phải là con rể Tăng Giang của ông ấy đỗ đại học rồi chứ?
Haiz, những thanh niên trí thức đó tạo nghiệp mà, tạo nghiệp, muốn về thành phố tới điên rồi.
Tuy bọn họ ai nấy đều muốn thi đại học, nhưng ông Tiết không hi vọng con rể của mình đỗ đại học, Tăng Giang đã kết hôn với con gái Tiết Tiểu Muội của mình, nên an tâm ở nông thôn mà sống, còn nghĩ tới những thứ có và không đó làm gì?
Người có học đều tuyệt tình. Những thanh niên trí thức về thành phố đó, có rất nhiều người kết hôn, sinh con ở đây rồi, rất nhiều thanh niên trí thức kết hôn với thanh niên trí thức, nói là kết hôn, trên thực tế chỉ là đãi rượu, trên hộ tịch vẫn độc thân. Bởi vì các thanh niên trí thức sợ kết hôn sẽ ảnh hưởng việc mình về thành phố, cho nên hai thanh niên trí thức cùng chung sống, họ cũng sinh con rồi nhưng chưa đăng ký kết hôn.
Lúc này, người nông thôn kết hôn nhưng hầu như đều không đăng ký kết hôn, chỉ tổ chức nghi lễ trong thôn, cho nên đối với người nông thôn, các thanh niên trí thức sống cuộc sống vợ chồng nhưng không đăng ký kết hôn ở nông thôn cũng rất bình thường.
Sau này có cơ hội về thành phố, hai vợ chồng sẽ nghĩ cách về, còn con thì sao? Cứ ném ở đây, coi như chưa từng sinh đứa trẻ này, không có đoạn quá khứ này, không ít đứa trẻ bị bỏ rơi được người nông thôn nhận nuôi.
Có hai vợ chồng đều vứt bỏ con, cũng có người vứt bỏ vợ con, vứt bỏ chồng con…
Ông Tiết gặp nhiều rồi, ông ấy lo, Tăng Giang trông có vẻ là một người nhân nghĩa, lỡ như cũng giống với thanh niên trí thức khác, để về thành phố, biến thành một tên lòng lang dạ sói, vứt bỏ người vợ nông thôn Tiết Tiểu Muội.
Cậu ấy ra bên ngoài học đại học, sẽ thay lòng.
Sắc mặt ông Tiết không tốt lắm: “Nhà tôi có thể có chuyện vui gì?”
“Ông nghe bên đó đánh trống thổi kèn, đốt pháo kìa! Nhà ông có hỉ, đỗ đại học rồi! Nhà ông có người đỗ đại học rồi!”
“Ông Tiết, con rể của ông đỗ đại học rồi!”
…
Rất nhiều người tới chúc mừng ông Tiết, có người thật lòng chúc mừng, cũng có người tới xem trò cười, tò mò sau khi Tăng Giang đỗ đại học, liệu có biến thành một Trần Thế Mỹ không?
Sắc mặt của ông Tiết không tốt, cũng không cho người cười ha ha tới đưa giấy báo sắc mặt tốt.
Trần Hợp tới đưa giấy báo thấy vậy nói một tiếng xui xẻo, mấy ngày gần đây, đưa giấy báo đều là việc ai ai cũng tranh giành, đưa tới, người ta vui, có lì xì cầm đi, ít nhất cũng có thể ăn bữa cơm, thịt ngon rượu ngọt hầu hạ.
Kết quả ông ấy nhìn thấy sắc mặt của ông Tiết bèn hiểu gì đó, được rồi, đây lại là một gia đình có mâu thuẫn, ăn ngon uống ngọt không được, còn chọc tới phiền phức.
Trần Hợp liên tục nói xúi quấy, nhưng ông ấy vẫn tận chức tận trách nói: “Tiết Tiểu Muội có nhà không? Giấy báo trúng tuyển của Tiết Tiểu Muội cũng tới rồi.”
“Gì? Tiết Tiểu Muội!”
Ông Tiết đờ người ra: “Hả? Anh nói gì? Giấy báo trúng tuyển của ai?”
“Giấy báo trúng tuyển của trường đại học của Tiết Tiểu Muội, ông là gì của Tiết Tiểu Muội?”
“Tôi là cha nó!”
“Chúc mừng! Tiết Tiểu Muội đỗ đại học rồi!”
Ông Tiết khó tin trừng to mắt: “Con gái tôi đỗ đại học rồi? Anh nói con gái tôi đỗ đại học rồi?”
Ông ấy có mấy đứa con trai, là hộ đông con trong thôn, nhưng chỉ có một đứa con gái, đã gả cho thanh niên trí thức, bây giờ lại nói con gái ông ấy có thể đỗ đại học rồi?
Đâu chỉ có ông Tiết không dám tin, người cả thôn đều không tin, chồng của Tiết Tiểu Muội đỗ đại học còn được, Tiết Tiểu Muội? Một người lớn lên ở nông thôn như cô ấy có thể đỗ đại học?
“Ây ya!” Ông Tiết kích động đỏ mắt: “Nhà tôi có sinh viên rồi, vẻ vang dòng họ, tổ tiên nhà chúng ta hiển linh rồi!”
“Mau mau mau mau vào ngồi, hôm nay nhà chúng tôi thịt gà, phải thịt hai con gà, gọi hết anh chị nó tới!” Ông Tiết vỗ đùi, vội vàng sai người đi mua rượu mua thuốc mua pháo.
Chuyện vui lớn như vậy, nhất định phải chúc mừng đàng hoàng.
Nhà họ có sinh viên rồi!