Triển Ngải Bình nhận công việc biên soạn sách phụ đạo toán tiểu học, trong đầu cô đã có bản kế hoạch, qua hai năm, cô đã tích lũy được một lượng lớn kinh nghiệm và đề mẫu khi làm người ra đề cho học sinh tiểu học, những thứ này đều có thể dùng được, cộng thêm…cô và con gái Tiểu Thang Viên của mình đấu trí đấu dũng trong việc học toán, biết dùng đề thú vị kiểu gì để khơi dậy hứng thú của các bạn nhỏ.
Cô còn định cho con trai Oa Bao Nhục của mình giúp sức, thằng nhóc này vô cùng thông minh, lại còn thích giải đề, cực kỳ mẫn cảm với toán học.
Sở hữu được lực lao động giá rẻ, lại cho Tiểu Oa Bao làm thêm.
Triển Ngải Bình cười nói: “Chung quy vẫn tốt hơn mấy hào mà nó giúp người ta giải bài tập hè.”
Cô đúng là một người mẹ tư bản có lương tâm.
Nhưng cô thật sự không được coi là nhà tư bản, trên sách nói rồi, công nhân làm thuê của nhà tư bản phải đạt trên tám người, cô không thuê tám người, vậy không được coi là nhà tư bản gì, cùng lắm được coi là kinh doanh cá thể.
*
Bác sĩ Hạ dưỡng bệnh ở viện vệ sinh Nham Tâm đã rời đi, ông ấy đã tiếp nhận sắp xếp của bên trên, sẽ đến một học viện y đảm nhiệm công việc dạy học, ngoài ra, con gái Hạ Lan của ông ấy cũng đỗ đại học rồi.
Biết tin con gái đỗ đại học, ông ấy đã an tâm.
Trước khi đi, bác sĩ Hạ vô cùng biết ơn Triển Ngải Bình: “Thật sự phải cảm ơn cô, sau này có cần gì, cứ việc nói.”
“Theo tôi thấy, vị tiểu đồng chí cô đây phù hợp làm giáo viên hơn, sau này dạy dỗ ra nhiều bác sĩ hơn, cứu được nhiều bệnh nhân hơn…Điều này vĩ đại hơn việc chữa trị các chứng bệnh vặt, một bác sĩ có y thuật lợi hại cách mấy, cả đời họ có thể cứu được bao nhiêu người chứ?” Bác sĩ Hạ lẩm bẩm tự nói.
Triển Ngải Bình cười nói: “Nếu ngày nào đó tôi muốn vào trường làm giáo viên, xin chú tiến cử.”
“Được.”
Triển Ngải Bình tiễn bác sĩ Hạ đi, cô ở trong bệnh viện, ngoài công việc chủ trì bệnh viện thường nhật ra, dành thời gian ở cùng con gái, thiết kế sách phụ đạo toán tiểu học, mỗi ngày đều rất bận rộn mà phong phú.
Mấy bác sĩ lang băm lấy Tăng Giang làm đầu thường tới bệnh viện thỉnh giáo vấn đề với cô, họ muốn học y thuật, càng muốn tham gia kỳ thi đại học tiếp theo.
Triển Ngải Bình là danh nhân lớn ở khắp thôn trấn lân cận, Tăng Giang cũng là danh nhất lớn vang danh khắp trấn, bây giờ bình thường cậu ấy ra ngoài đều ngại nói tên thật của mình, cậu ấy giới thiệu bản thân với người khác đều nói: “Tôi tên Tăng Giang, người bản xứ, không phải thanh niên trí thức xuống nông thôn.”
“Tôi không phải là thanh niên trí thức xuống nông thôn tên Tăng Giang kia.”
Trong lòng Tăng Giang rất khổ: “Bây giờ tôi đều sắp trở thành trò cười trong tốp thanh niên trí thức rồi, khó chịu lắm, tôi còn là ống tiếp sức để người trong thôn khích lệ con cái, tôi chỉ là một cái ống tiếp sức…họ đều lấy tôi ra để khích lệ con cái.”
Còn có thanh niên trí thức xuống nông thôn nào thảm hơn cậu ấy không? Thanh niên trí thức khác không đỗ đại học thì thôi, một thanh niên trí thức xuống nông thôn chính thống như cậu ấy, vợ nông thôn của cậu ấy đỗ đại học rồi, nhưng một thanh niên trí thức xuống nông thôn như cậu ấy lại trượt, bây giờ Tiết Tiểu Muội đã học đại học, cậu ấy đang chăm con ở lại nông thôn.
Đây quả thật là tin hot nhất nổi nhất trong mười dặm tám thôn.
Triển Ngải Bình không nhịn được cười: “Cậu nhìn thoáng một chút, tranh thủ sớm ngày đỗ đại học.”
Cũng chính vì hai vợ chồng Tăng Giang cũng khiến danh tiếng của cô vang xa.
Tăng Giang bởi vì không đỗ đại học mà ở lại quê vợ, đúng là “thanh lưu” trong một đống bỏ chồng bỏ con bỏ vợ bỏ con.
Bây giờ cha vợ Tiết Đại Gia của cậu ấy đối xử với cậu ấy rất tốt, căn dặn cậu ấy: “Con chịu ủy khuất rồi, sau này ở nông thôn chăm con đàng hoàng, tranh thủ sớm ngày đỗ đại học.”
Tăng Giang: “…”
Tăng Giang rất buồn bực, cậu ấy rút kinh nghiệm xương máu, quyết định nhất định phải đỗ đại học.
*
Năm 78 là một năm biến hóa cực lớn, cách ăn mặc của mọi người đều xảy ra thay đổi chóng mặt, bắt đầu xuất hiện quần ống loe, tóc ngang vai, càng thịnh hành điệu nhảy disco.
Tiểu Thang Viên đòi mua tivi: “Mẹ, muốn xem tivi!”
Triển Ngải Bình đi mua một chiếc tivi trắng đen, phiếu tivi do Cố Thịnh kiếm, cô thấy tivi màu trên thị trường hầu hết là hàng nhập khẩu, giá đắt nên mua tivi trắng đen trước, không gây chú ý, không ít gia đình đều bắt đầu mua tivi rồi, loại trắng đen, nhà họ không phải không mua nổi tivi màu, mà là quá gây chú ý.
Bây giờ tạm thời dùng tivi trắng đen, đợi mấy năm nữa đất nước sản xuất tivi màu ra, giảm giá xuống, tới lúc đó mới mua tivi màu, còn có thể thuận tiện bán sang tay tivi trắng đen ra.