Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 639 - Chương 639. Người Giống Như Tên 3

Chương 639. Người giống như tên 3 Chương 639. Người giống như tên 3

Triển Ngải Bình dẫn hai đứa con gái lớn nhỏ đến cửa hàng bách hóa mua tivi trắng đen, trên đường hai đứa trẻ đều vô cùng kích động, Tiểu Thang Viên bồng em gái mình: “Em à, chúng ta có thể xem tivi rồi!”

Tiểu Miên Hoa cũng không hiểu xem tivi là gì lắm, nhưng chị gái vui, cô bé cũng cười ngốc.

Họ bắt xe về nhà, lập tức dùng tivi, lúc này tivi còn có dây anten, tín hiệu không được tốt lắm, lúc tốt lúc hỏng, là vấn đề huyễn học, mấy mẹ con thử xem, kéo dây anten mấy vị trí, cuối cùng cũng tìm được trạng thái hình ảnh ổn định nhất.

Tiểu Thang Viên đợi xem tivi…thế nhưng, buổi chiều là lúc không có chương trình gì, tivi trong nhà cũng không thu được mấy kênh, chỉ có thể chờ đợi, sau khi chờ đợi còn có tin tức.

Tiểu Thang Viên muốn xem phim và kịch, đương nhiên —— chủ yếu là không muốn làm bài tập.

Oa Bao Nhục không quá hứng thú với chiếc tivi mới xuất hiện trong nhà, cậu bé thích làm toán hơn, giải đề và kiếm tiền khiến tư duy của cậu vui sướng.

Mẹ cậu nói rồi, chỉ cần cậu cố gắng nghĩ đề toán, cố gắng tư duy các cách giải của đề toán, mẹ sẽ thưởng cho cậu, tuy phần thưởng đó không nhiều nhưng cũng có thể tích tiểu thành đại.

Cậu đã cố gắng kiếm được hai mươi tệ rồi.

Mỗi lần nhìn thấy con trai mình cố gắng học toán như vậy, đồng chí Triển Ngải Bình cảm thấy mình là một nhà tư bản vô lương tâm, lạm dụng sức lao động trẻ em.

Thấy anh trai kiếm tiền, Tiểu Thang Viên vô cùng thèm thuồng, cô bé nghênh mặt nói: “Mẹ, con cũng có thể giúp mẹ giải đề kiểm tra toán.”

“Con rẻ hơn anh trai một chút, chỉ lấy một xu.”

Triển Ngải Bình xoa gương mặt nhỏ của cô bé: “Chỉ cần con ngoan ngoãn viết ba bài văn, mẹ sẽ cho con một xu.”

Tiểu Thang Viên: “…”

Tiểu Thang Viên cô bé có cốt khí, một xu này không kiếm cũng được.

“Mẹ, viết văn không phải là chuyện cấp thiết nhất, cha nói phải nắm được mâu thuẫn chính của sự việc, tốt nhất mẹ nên cho con học tốt toán đi, nếu toán của con không tốt, mẹ mất mặt biết bao.” Tiểu Thang Viên chớp mắt.

Triển Ngải Bình: “Để không khiến mẹ mất mặt, vậy con cố gắng một chút.”

“Nếu Tiểu Thang Viên con không đỗ đại học, vậy mẹ thật sự rất mất mặt.”

Tiểu Thang Viên: “…”

Các anh chị học tiểu học, em gái Tiểu Miên Hoa học mẫu giáo, Triển Ngải Bình vô cùng lo lắng cho đứa con gái út mềm mại này, chỉ sợ một mình cô bé đi học bị bắt nạt, lại đáng yêu như thế mà.

Đợi sau khi Triển Ngải Bình đưa con gái tới trường mẫu giáo, mới phát hiện vấn đề tồn tại ở một phương diện khác.

Nhân duyên của con gái Tiểu Miên Hoa của cô vô cùng tốt, tốt đến mức bạn nhỏ khác đều muốn tặng đồ chơi cho cô bé, muốn chơi cùng cô bé.

Để bá chiếm chơi cùng cô bé, hai bạn nhỏ một trai một gái ở trường mẫu giáo tranh cãi đánh nhau, hai người họ đánh nhau, Tiểu Miên Hoa lại ở một bên cỗ vũ, nói ai thắng sẽ chơi cùng người đó.

Sau đó cô giáo trường mẫu giáo tìm Triển Ngải Bình cáo trạng: “Con gái nhà chị không thể cố ý gây mâu thuẫn ở trong trường mẫu giáo được.”

Triển Ngải Bình nhìn con gái đáng yêu của mình, ù ù cạc cạc: “Con gái út nhà tôi, nó an tĩnh lại nghe lời, nó không bị bắt nạt thì thôi, sao có thể cố ý gây mâu thuẫn?”

Cô Trần ở trường mẫu giáo vô cùng đau đầu, mới đầu khi nhìn thấy Tiểu Miên Hoa, cô Trần cũng cảm thấy đây là một bé gái ngoan ngoãn an tĩnh nghe lời hiểu chuyện, nhưng sau khi dần hiểu hành vi thường ngày của cô bé, cô Trần vô cùng bất đắc dĩ: “Sức của con gái chị lớn cỡ nào chị không biết sao?”

Triển Ngải Bình: “Không lớn bằng chị gái nó.”

Cô Trần: “Có bạn nhỏ muốn đẩy cô bé, bị cô bé đẩy ngã lại.”

Triển Ngải Bình: “Con gái tôi rất biết bảo vệ bản thân.”

“Con bé sẽ không bị bắt nạt, rất nhiều người giành chơi cùng cô bé, cô bé lại nói ai đánh thắng thì chơi với người đó, mẹ của Tiểu Miên Hoa, chị phải trở về dạy dỗ lại con bé, mọi người phải chơi cùng nhau.”

Triển Ngải Bình nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn cô.”

Triển Ngải Bình đón con gái út về nhà, Tiểu Miên Hoa vừa nhìn thấy mẹ, lập tức vui vẻ nhào tới, cô bé dính mẹ giống như chị gái, Triển Ngải Bình ôm cô bé vào trong lòng, thơm lên mặt cô bé.

“Hôm nay chơi có vui không?”

“Vui ạ.”

Cô cũng sửa soạn cho con gái út vô cùng đáng yêu, Tiểu Miên Hoa trông mềm mại, lúc này chị gái cô bé nói chuyện ỏn a ỏn ẻn, cô bé thì bi bo bi bô, ở trước mặt mẹ sẽ xấu hổ, còn thích làm nũng với mẹ.

“Sau này phải chơi cùng mọi người, biết không?”

Tiểu Miên Hoa thành thật nói: “Con biết rồi mẹ.”

Bình Luận (0)
Comment