Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 640 - Chương 640. Người Giống Như Tên 4

Chương 640. Người giống như tên 4 Chương 640. Người giống như tên 4

Triển Ngải Bình tò mò hỏi cô bé: “Tại sao con lại nói ai đánh thắng mới chơi cùng người đó?”

Tiểu Miên Hoa nói: “Bọn họ không muốn chơi chung, chỉ muốn chơi riêng với con.”

“Cho nên họ mới đánh nhau?”

“Vâng vâng vâng.” Tiểu Miên Hoa ôm cổ của mẹ, vô cùng ngoan ngoãn gật đầu.

Triển Ngải Bình lại thơm cô bé một cái: “Vậy là cô giáo hiểu lầm con rồi, ngày mai mẹ đến nói chuyện với cô giáo.”

“Mẹ…” Tiểu Miên Hoa thủ thủ bên tai mẹ: “Xem họ đánh nhau rất vui, con hô cố lên cũng mệt lắm.”

“Con rất cố gắng khen họ đó!”

Triển Ngải Bình: “…”

Con không gây mâu thuẫn, con chỉ thích thêm dầu vào lửa.

“Con ngoan à, chúng ta không thể như vậy.”

Trên đường về nhà, Triển Ngải Bình chỉ dạy con gái út tận tình, sau này không được cỗ vũ bừa bãi cho người ta, mọi người hòa bình sống chung.

Chỉ dạy con gái xong, Triển Ngải Bình nói chuyện này với Cố Thịnh, Cố Thịnh lặng lẽ nói một câu: “Không phải lúc nhỏ em cũng như vậy?”

“Cha anh đuổi theo đòi đánh anh, em cỗ vũ cho ai?”

Triển Ngải Bình: “…”

“Sao em không ngăn lại, ôm chân của cha anh, nói không thể tùy tiện đánh con trai.”

Triển Ngải Bình trừng anh một cái: “Lúc mẹ em mắng em, anh không thêm dầu vào lửa sao? Gương mặt này của anh rất trào phúng gợi đòn.”

Không lật nợ cũ còn đỡ, vừa lật lại cô đã rất sôi máu.

Cố Thịnh: “Em thật lòng? Em trông trào phúng gợi đòn?”

Triển Ngải Bình lạnh lùng nói: “Thật lòng.”

“Cha mẹ hai người cãi nhau rồi sao?” Tiểu Miên Hoa chạy tới, ôm chân của Triển Ngải Bình, cô bé vô cùng lo lắng, mắt cũng sắp đỏ lên, sợ cha mẹ vì cô bé mà cãi nhau.

Triển Ngải Bình thối mặt lạnh giọng nói: “Bây giờ mẹ rất tức giận, thái độ của cha con không tốt, chọc mẹ giận, bây giờ mẹ muốn đánh nhau với cha con, con đứng về phía mẹ hay đứng về phía cha?”

Tiểu Miên Hoa bị gương mặt tức giận của Triển Ngải Bình dọa sợ, cô bé oa một tiếng bật khóc: “Cha mẹ đừng cãi nhau.”

Triển Ngải Bình ôm con gái lên, nhẹ nhàng nói: “Cho nên không được vui vẻ khi người gặp họa, nhìn người khác cãi nhau có biết không?”

Tiểu Miên Hoa đầm đìa nước mắt: “Con biết rồi.”

“Cũng tàm tạm rồi.” Triển Ngải Bình thơm con gái, cô nhẹ nhàng nói: “Nể tình con nghe lời hiểu chuyện như vậy nên mẹ sẽ tha thứ cho cha của các con.”

Cố Thịnh giơ tay chỉ vào mặt mình: “Vậy gương mặt này còn gợi đòn không?”

Tiểu Miên Hoa ngẩng đầu nhìn mẹ, lại nhìn cha, khích lệ nói: “mẹ hôn cha một cái đi, mẹ thơm thơm, hôn cha một cái, cha sẽ không gợi đòn nữa.”

“Cha rất đẹp trai, họ đều nói cha con đẹp trai lắm, đẹp hơn cha của Tiểu Bàn cơ!”

Cố Thịnh chớp chớp đôi mắt đào hoa: “Vợ à, hôn một cái đi, em xem con gái đã nói rồi, còn đẹp trai hơn cha của Tiểu Bàn.”

Triển Ngải Bình không biết Tiểu Bàn trong miệng của con gái là ai, cũng không biết cha của Tiểu Bàn là ai, cô hôn lên mặt Cố Thịnh: “Được thôi, đẹp trai, đẹp trai hơn cha của Tiểu Bàn, mẹ rất thích.”

Tiểu Miên Hoa hưng phấn ngoan ngoãn gật đầu ở trong lòng mẹ, cô bé không thích cha mẹ cãi nhau, cô bé thích cha mẹ yêu thương nhau, cô bé muốn cha yêu mẹ, cũng muốn mẹ yêu cha.

Triển Ngãi Bình dỗ con gái út, dẫn cô bé dùng radio nghe nhạc, trước khi đi còn quay đầu nháy mắt với Cố Thịnh.

Rất thượng đạo, phối hợp rất tốt, không uổng cho quá khứ họ đã cãi nhau nhiều năm như thế.

Nói tới họ đã kỳ bảy năm, vẫn không cãi nhau gì, cãi nhỏ khuây khỏa, cãi lớn tổn thương, có lẽ cũng nên cãi một chút.

Buổi tối tắm rửa đi ngủ, lúc được Cố Thịnh ôm trong lòng, Triển Ngải Bình nói với Cố Thịnh: “Anh không cảm thấy cuộc sống vợ chồng của chúng ta trở nên bình đạm như nước sao? Bây giờ đã đến kỳ bảy năm rồi, có muốn cãi nhau thử không?”

Cố Thịnh ôm cô: “Anh không thích cãi nhau với em, ngày não cũng đấu võ mồm với đám đàn ông thô thiển đó anh đã chịu đủ rồi, vợ à, chúng ta vẫn nên đánh nhau trên giường thì hơn.”

Triển Ngải Bình: “…”

Cố Thịnh: “Tục ngữ nói rất hay, có thể động thủ thì đừng phí lời.”

“Họ Cố kia, anh đừng làm bậy.”

“Bây giờ Tiểu Miên Hoa cũng đã ngủ một mình rồi, sao không thể làm bậy?” Cố Thịnh cực kỳ hài lòng với cuộc sống hiện tại, hai vợ chồng sinh hoạt buổi tối, muốn thế nào thì thế ấy, không cần lo lắng ồn tới con.

“Nhà bọn anh nhiều người họ Cố như vậy, anh không biết em đang nói ai.”

Sáng hôm sau khi Triển Ngải Bình đi làm, còn kiểm tra độ kiên cố của chiếc giường của hai người họ, dù sao cũng làm từ gỗ, cũng đã nhiều năm rồi, chưa chắc sẽ bền chắc.

Nếu hai người họ thật sự “đánh nhau” sẽ rất có thể lăn qua lăn lại, tuy đã đưa các con ra xa rồi, nếu giường sập thì ngại lắm.

Triển Ngải Bình nói: “Muốn ngủ giường lớn của Simmons.”

Lúc này chỉ có trong khách sạn cao cấp mới có giường lớn Simmons, nhưng bây giờ đã là năm 78 rồi, tin rằng chẳng bao lâu nữa sẽ có thể ngủ được đệm lò xò, tới lúc đó cô phải chọn một cái đệm tốt thoải mái.

Trọng điểm vẫn là phải kiếm nhiều tiền hơn.

Khi Triển Ngải Bình đưa con gái tới trường mẫu giáo, thuận miệng hỏi: “Trong lớp của chúng ai là Tiểu Bàn?”

Cô rất tò mò cha của Tiểu Bàn là ai?

Cô giáo Trần nói với cô Tiểu Bàn là ai: “Đứa trẻ Tiểu Bàn này rất tốt, thân thiện với mọi người, chỉ là thích ăn, cực kỳ ham ăn, nhìn thấy gì cũng muốn giành ăn hai phần.”

Triển Ngải Bình cười nói: “Đứa trẻ nào không thích đồ ăn vặt chứ?”

“Đúng rồi, cha của Tiểu Bàn là …”

Sau khi biết được đáp án, Triển Ngải Bình lặng lẽ rời khỏi trường mẫu giáo, buổi tối nhìn Cố Thịnh, cô không nhịn được lẩm bẩm: “Lão Cố à lão Cố, thật sự không biết con gái anh tự tin hay không tự tin về anh nữa, cha của Tiểu Bàn là lão Hùng.”

Lão Hùng, người giống như tên.

Họ nói cha đẹp hơn cha của Tiểu Bàn…ai nói không phải chứ? Ngay cả đoàn trưởng La cách vách cũng đẹp hơn cha của Tiểu Bàn.

Bình Luận (0)
Comment