Thời gian đã trôi tới cuối năm năm 78, sách mẫu của nhà xuất bản đã ra, đưa tới tay Triển Ngải Bình, Triển Ngải Bình giao mấy quyển sách học toán cho con trai Oa Bao Nhục, cũng cho Tiểu Thang Viên và Lục Trình một bộ.
Triển Ngải Bình căn dặn: “Hựu Hựu cố gắng làm xong, xem thử có thể phát hiện sai sót gì không.”
Cô để bạn học Hựu Hựu thông minh nhà mình làm người máy bắt côn trùng, trước lúc sách xuất bản đưa ra thị trường, sửa lại các lỗi sai lần nữa, Triển Ngải Bình không hi vọng mình dạy sai con cái người ta.
“Tiểu Thang Viên và Lục Trình làm hết mấy quyển biết làm.”
Tiểu Thang Viên ai oán nói: “Em gái thì sao, em gái không cần làm sao? Con rất ngưỡng mộ em ấy!”
“Tiểu Miên Hoa còn nhỏ mà.”
Lục Trình khá nghe lời Triển Ngải Bình, ngoan ngoãn lấy đề toán bắt đầu làm, Tiểu Thang Viên thấy Lục Trình nối giáo cho giặc, chỉ có thể thành thật làm đề toán.
Tiểu Miên Hoa vô cùng vui vẻ nhìn mấy anh chị làm toán, cô bé cầm một quả nhỏ gặm hai cái.
Triển Ngải Bình bồng con gái của mình, lấy mấy quả hạnh ra, muốn dạy cô bé làm quen với con số, biết phép cộng trừ cơ bản, học thêm bảng cửu chương.
Tiểu Miên Hoa cực kỳ kiêu ngạo: “Mẹ, con biết một cộng một bằng hai, hai cộng hai bằng bốn, ba cộng ba bằng sáu!”
“Ừm, Tiểu Miên Hoa nhà chúng ta rất lợi hại.” Triển Ngải Bình xoa đầu của cô bé: “Nhưng con không thể chỉ biết một cộng một bằng hai, chúng ta phải học nhiều thứ hơn nữa.”
Đồ ngốc, con không thể chỉ biết một tí mà ăn hết tất cả được.
Tiểu Miên Hoa: “?”
Triển Ngải Bình lại tỉ mỉ dạy cô bé đếm số, Tiểu Miên Hoa đếm số lộn xộn, chắc cô bé cũng từng học đếm số ở trường mẫu giáo, tất cả bạn nhỏ cùng nhau đếm, nhưng lúc cô bé tự đếm, cô bé luôn thiếu này thiếu kia, bất cẩn một chút sẽ sót một số.”
Phép cộng trừ trong phạm vi hai mươi càng thêm mơ hồ.
Triển Ngải Bình sớm biết Tiểu Miên Hoa nhà mình không có thiên phú gì về toán học, cũng không mong cô bé bằng được anh trai, càng không mong cô bé bằng được chị gái, đuổi kịp bước chân của người bình thường là được.
Con còn nhỏ, không cần phải cưỡng ép học hành, Triển Ngải Bình chỉ tập tành cho cô bé mà thôi.
Tiểu Miên Hoa tự tin nói: “Mẹ, con đếm số rất lợi hại, con lợi hại hơn Tiểu Bàn.”
Triển Ngải Bình: “…”
Đừng có so dở với người khác.
“Mẹ, họ đều nói con thông minh nhất, con ở trường mẫu giáo đếm số đều đúng! Cô giáo còn cho con bông hoa hồng nhỏ…”
Triển Ngải Bình buồn bực nhìn con gái, thầm nghĩ cô giáo cho con bông hoa hồng nhỏ, cô giáo cũng tìm Triển Ngải Bình nói rõ tình hình rồi, nói nhân duyên của Tiểu Miên Hoa tốt, lần nào bảo cô bé trả lời câu hỏi cũng có người ở bên cạnh nhắc Tiểu Miên Hoa đáp án.
Triển Ngải Bình không biết nên thấy may mắn vì con gái nhà mình có nhân duyên tốt hay là lo lắng cô bé đã hình thành thói quen chuyện gì cũng không động não, luôn có người tặng tới cho cô bé.
Bỏ đi, cũng chỉ là một trường mẫu giáo, đừng có bắt ép con trẻ, Triển Ngải Bình định cho Tiểu Miên Hoa học tiểu học muộn một chút.
Tiểu Miên Hoa nhà họ không có gì khác, rất có tự tin và nhân duyên tốt.
Oa Bao Nhục làm xong tất cả đề toán, tìm ra vài chỗ sai sót in ấn, Triển Ngải Bình phản hồi lại bên nhà xuất bản, đợi nhà xuất bản sửa lại, bộ sách này sẽ đưa vào sử dụng vào học kỳ đầu tiên của năm sau.
Kỳ nghỉ đông, Triển Minh Chiêu và Cố Tương Nghi ở lại phương bắc, hai người họ nói mùa đông không về, họ muốn cảm nhận phong quang miền bắc Trung Quốc, trên thực tế là chưa từng thấy tuyết lớn dày cộm, họ muốn đến đông bắc ở, đi thăm người thân.
Triển Ngải Bình nghe giọng của Cố Tương Nghi trong điện thoại đều run lên: “Chị dâu, lạnh chết em rồi…”
Triển Ngải Bình thầm nói đáng đời, chết cóng em luôn: “Ai bảo mùa hè em không tới chỗ anh hai thăm, mùa đông tới chỗ chị.”
Cố Tương Nghi: “Em muốn về ăn nấm.”
Triển Ngải Bình: “Em cũng đến đó ăn nhiều món hầm một chút.”
“Anh hai hỏi anh chị khi nào tới thăm, cũng tới ngắm tuyết nữa, chị dâu, giường ở đây ngủ rất ấm.”
Triển Ngải Bình: “Chị sợ lạnh.”
Trên thực tế cô cũng rất muốn đi ngắm tuyết lớn, muốn đi trải nghiệm cảm giác âm độ.