Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 643 - Chương 643. Cuộc Sống Thần Tiên 3

Chương 643. Cuộc sống thần tiên 3 Chương 643. Cuộc sống thần tiên 3

Tháng 1 năm 1979, tết Nguyên Đán năm nay vô cùng náo nhiệt, cũng là năm đầu tiên sau khi kinh tế mở cửa, mấy đứa trẻ như Tiểu Thang Viên lại biểu diễn tiết mục, nhộn nhịp chuẩn bị đón tết.

Nhưng năm nay cũng không thái bình lắm, Cố Thịnh đến tiền tuyến, lúc Triển Ngải Bình gặp lại anh đã là tháng ba ở bệnh viện bộ đội nào đó ở Xuân Thành.

Triển Ngải Bình dẫn ba đứa con tới thăm anh, Cố Thịnh ngồi trên giường bệnh, trên đầu quấn băng gạc, trông vẫn rất có tinh thần, chỉ là không có huyết sắc gì, anh nhìn thấy mấy mẹ con Triển Ngải Bình nên rất vui.

Triển Ngải Bình mang cho anh chút hoa quả, gọt táo quý giá cho anh ăn, may mắn nói: “Không chết là tốt, cũng không thiếu cái tay cụt cái chân gì…”

“Vợ à, sao em lại nói vậy?” Cố Thịnh ăn táo do vợ mình gọt, trong miệng ngọt lịm.

Triển Ngải Bình nhẹ nhàng chạm vào mặt anh, trên cằm có chút râu ria, chưa cạo sạch, hơi châm tay, anh ở bệnh viện sống rất tùy ý, cũng không biết đã bao lâu không tắm rồi, không cần hỏi cũng không nhất thiết phải hỏi.

Tuy anh mặc đồ bệnh nhân, trên đầu còn quấn băng gạc, mang theo chút tiều tụy sa sút, nhưng lại lộ ra hương vị đàn ông nam tính, dù sao cũng là chiến tranh.

“Anh thiếu cánh tay cụt cái chân, dẫn mấy mẹ con em về quê đào rau dại.” Cố Thịnh chống tay trên giường bệnh, giơ ngón tay chỉ vào miệng mình, ra hiệu muốn đút ăn.

Triển Ngải Bình đút cho anh một miếng táo nhỏ: “Mấy mẹ con bọn em không ăn rau dại, bọn em muốn ăn thịt.”

Tiểu Thang Viên nằm bên giường bệnh của cha, nghe vậy nói: “Mẹ, con cũng muốn ăn táo.”

Cô bé thấy cha ăn rất ngọt rất thơm.

Tiểu Miên Hoa bi bô nói: “Con cũng muốn ăn.”

Oa Bao Nhục nói: “Con cũng muốn ăn.”

Cố Thịnh thổn thức: “Đều là đồ ham ăn, không nhìn thấy cha là bệnh nhân sao?”

“Cho cha ăn trước.” Triển Ngải Bình đút táo cho Cố Thịnh, lại gọt táo cho mấy đứa con, Oa Bao Nhục tự lấy táo rửa rồi ăn, Triển Ngải Bình gọt táo kiểu thỏ con cho hai đứa con gái.

Cố Thịnh nhìn thấy thỏ con anh lại thèm thuồng, anh đáng thương nói: “Vợ à, anh cũng muốn ăn thỏ con.”

Triển Ngải Bình giơ tay ra vẻ muốn kiểm tra đầu của anh: “Để em kiểm tra xem thử có phải đã bị thương ở não không.”

Cố Thịnh giữ trán: “Có thể có một chút, dạo này não hỗn loạn, không nhớ rõ một vài chuyện, chỉ nhớ anh muốn ăn táo thỏ con do vợ anh gọt.”

Tiểu Miên Hoa chu đáo nói: “Mẹ, cho cha ăn thỏ con.”

Tiểu Thang Viên nói: “Bọn con ăn chuối là được rồi.”

Hai chị em chúng bắt đầu ăn chuối, trên thực tế hai chị em chúng không thích ăn táo, hoặc nói gia đình họ đều không thích ăn táo.

Chỉ có loại trái cây như chuối là dễ hợp miệng nhất, siêu ngon, siêu ngọt, chuối cắt lái rồi xối sữa chua do mẹ làm lên, đúng là mỹ vị tuyệt thế.

Cố Thịnh: “Đúng là con gái chu đáo, vợ à, anh cũng muốn ăn chuối.”

Anh nói xong, chớp mắt nhìn Triển Ngải Bình.

Triển Ngải Bình: “…” Anh còn là con nít sao?

Tuy ngoài mặt không nói, Triển Ngải Bình vẫn rất thương anh, cô dứt khoát đi kiếm cái dĩa, định bày ra một dĩa trái cây đẹp mắt, cắt chuối thành lát, xếp táo thỏ con lên, dùng nĩa đút Cố Thịnh ăn.

Bệnh nhân lão Tạ cùng phòng với Cố Thịnh trở về, anh ấy vừa về đã thấy vợ con của Cố Thịnh, tròng mắt cũng sắp trừng to, có một cô vợ xinh đẹp như vậy không nói, còn có hai đứa con gái ngọt ngào xinh đẹp đáng yêu, cộng thêm một đứa con trai anh tuấn.

Vợ đẹp còn đang đút anh ăn trái cây, con gái hát cho cha —— cmn cuộc sống thần tiên gì đây.

Chẳng trách mấy y tá xinh đẹp đó lấy lòng anh nhưng anh đều không để vào mắt, lão Tạ còn tưởng anh giả quân tử, hóa ra là trong nhà đang thủ một đóa thiên tiên.

Lão Tạ ngưỡng mộ bộc bạch thành lời: “Lão Cố à, rốt cuộc bình thường anh đã sống cuộc sống thần tiên gì.”

Cố Thịnh nhàn nhạt nói: “Cuộc sống thần tiên khi cưới một cô vợ là bác sĩ.”

Lão Tạ nói: “Mấy y tá nhỏ đó đau lòng chết.”

Khó khăn lắm mới gặp được một nam sĩ quan anh tuấn như vậy, nhưng tình cảm của người ta và vợ rất tốt.

Triển Ngải Bình nhíu mày: “Trêu hoa ghẹo nguyệt à?”

“Không dám đâu.” Cố Thịnh nghiêm chỉnh nói: “Vợ à, em biết đó, nỗi sợ vợ tổ truyền của nhà bọn anh.”

Triển Ngải Bình cười nói: “Cho anh cũng không dám.”

Cố Thịnh dưỡng thương, ngược lại có một khoảng thời gian trống, nhưng anh còn có một chuyện phải nói trước với Triển Ngải Bình: “Vợ ơi, có thể chúng ta phải chuyển nhà rồi, còn là nơi rất xa.”

Bình Luận (0)
Comment