Cố Thịnh sắp phải đến trường quân đội nào đó ở Quế Thành đảm nhận chức phó chủ nhiệm của bộ nào đó, ý là nói họ sắp phải rời khỏi tỉnh Vân Nam, sắp chuyển nhà rồi.
“Ồ, giáo quan Cố à!” Triển Ngải Bình buồn cười nhìn anh: “Đó là một nơi nhiều núi nhiều sông.”
Cố Thịnh nắm tay vợ mình, cười nói: “Như thế nào? Đi không?”
Triển Ngải Bình: “Em còn có thể thế nào? Em theo anh tới đây mà.”
Cố Thịnh nói: “Hỏi vậy chẳng phải là sợ em không nỡ đi, sợ em lưu luyến nấm trên núi sao.”
Triển Ngải Bình gật đầu: “Vậy được thôi, hai người hai ngã đi, phó chủ nhiệm —— Cố ha ha ha.”
“Vậy không được, chết cũng phải buộc em trên dây thun quần của anh dẫn đi.”
Triển Ngải Bình nói: “Vậy anh phải buộc chặt một chút, đừng để em ngã.”
Cố Thịnh cười, nếu không phải đang ở phòng bệnh, anh thật sự muốn hung hăng ôm vợ mình vào lòng: “Vợ ơi, quan hệ tổ chức của em cũng phải điều động theo…”
Triển Ngải Bình thở dài nói: “Viện trưởng Triển của em mất rồi.”
Một viện trưởng lớn như thế, một quyết định của cô, mất rồi.
Cố Thịnh vỗ vai của cô: “Anh cũng rớt thành Cố phó rồi.”
Triển Ngải Bình: “…”
“Nói thật đó, vợ à, em đã làm viện trưởng mấy năm rồi, em không ngán sao? Đoàn trưởng như anh đã ngán rồi.”
“Chúng ta đổi chỗ bắt đầu lại đi.” Cố Thịnh cố gắng trấn an cảm xúc của vợ mình, có câu binh mã chưa động lúa thóc đã đi trước, mỗi lần phải điều động công tác, đều phải làm công tác tư tưởng cho gia đình trước.
“Được thôi, vừa hay quả thực viện trưởng như em cũng ngán rồi.” Triển Ngải Bình đã sớm lường trước sẽ có ngày hôm nay, trong bộ đội điều động nhiều lần, không thể nào ở mãi một nơi được.
“Lão Cố, anh nói em là đến học viện y làm giáo viên hay là đến bệnh viện đây?”
Cố Thịnh nói: “Xem bản thân em, em cũng có thể tới bệnh viện bộ đội.”
Triển Ngải Bình nói: “Em nghĩ thêm vậy.”
Cố Thịnh dịu giọng nói: “Từ từ nghĩ, bây giờ còn sớm mà, em xem, bây giờ anh là người bị thương, anh phải dưỡng thương, đến đơn vị mới báo danh nói thế nào cũng phải học kỳ sau…”
Triển Ngải Bình không nhịn được nói: “Vậy anh có kỳ nghỉ gần nửa năm rồi.”
Cố Thịnh đứng đắn nói: “Đây là dưỡng thương, nghỉ dưỡng thương, em không thấy anh bị thương rất nghiêm trọng sao? Anh còn muốn nghỉ phép thăm người thân nữa…”
“Ừm, dưỡng thương.”
Cố Thịnh được điều chuyển công việc, quan hệ tổ chức của cô cũng phải điều chuyển theo, mấy đứa trẻ cũng phải chuyển trường, quan trọng hơn là họ phải chuyển nhà, nói ra cũng không được coi là quá xa, tỉnh bên cạnh, không phải là trời nam đất bắc gì, nhưng cũng vô cùng phiền phức.
Nhưng nếu mấy năm sau Cố Thịnh làm việc ở trường quân đội, thời gian tương đối tự do hơn một chút, từ mặt ý nghĩa nào đó cũng được coi là chuyện tốt.
Trong đêm, Triển Ngải Bình múc nước nóng, mấy đứa trẻ đều ngủ rồi, cô phải ở trong bệnh viện chăm sóc Cố Thịnh vài ngày, bọn trẻ đi theo không về, sau đó lại cùng về luôn.
Cũng không sợ ảnh hưởng việc học, Triển Ngải Bình căn dặn Oa Bao Nhục phụ đạo cho hai em gái.
Triển Ngải Bình rót cho mình một ly nước nóng, tắt đèn, thổi hơi, uống hai ngụm nhỏ làm ấm cổ.
Ở trong bóng tối, cô nhìn Cố Thịnh trên giường bệnh, không nhịn được đi lên ôm anh, khoảng thời gian này cô thật sự lo lắng cho anh, nhưng không thể biểu hiện ra trước mặt các con.Hôm nay ở phòng bệnh nhìn thấy anh bị thương tiều tụy, vành mắt cũng không nhịn được đỏ lên, nén nước mắt không để chảy xuống.
Ôm lấy anh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền tới từ trên người anh, lúc này cô mới cảm thấy an tâm hơn chút.
Dù sao cũng là trong đêm tối, cũng mặc kệ dòng cảm xúc, hơi nước cũng mịt mờ trong vành mắt.
“Vợ ơi.” Cố Thịnh nhỏ tiếng gọi cô một câu.
Triển Ngải Bình nghẹn ngào trong cổ họng, không lên tiếng.
Sau đó, cô cảm thấy mình được nhấc bổng lên, Cố Thịnh ôm cô lên, anh ôm cô ra khỏi phòng bệnh.
Ra tới bên ngoài, tìm một nơi an tĩnh, buổi tối trong bệnh viện không được coi là thái bình, nơi mờ tối thắp bóng đèn màu vỏ quýt, trong văn phòng có người trực ban, còn có người kiểm tra phòng.
Dạo này người bị thương được đưa tới quá nhiều, ở đầy người, y tá, bác sĩ, nhân viên hậu cần bận tối mặt tối mày.
Triển Ngải Bình lau mắt, giọng có hơi khàn: “Nếu bị người khác nhìn thấy sẽ tố anh lưu manh.”
Cố Thịnh không quan tâm đáp: “Anh ôm vợ mình.”
Triển Ngải Bình nói: “Có sức như vậy, sớm biết đã không gọt táo cho anh rồi.”
“Anh thích ngắm vợ anh vừa gọt trái cây vừa rơi nước mắt, nhưng không cho người khác nhìn thấy.”
Triển Ngải Bình buồn bực nói: “Em biết anh và con đều nhìn thấy rồi, họ Cố các anh đều biết giả vờ giả vịt.”