“Vợ à, em đừng khóc nữa.” Cố Thịnh nhẹ giọng nói: “Lúc đầu khi nhập ngũ, anh đã lập chí đền đáp tổ quốc, cho dù tử chiến nơi sa trường cũng không gì tiếc nuối, bây giờ nhìn thấy em khóc, anh đang nghĩ…anh vẫn nên tận lực ‘tham sống sợ chết’ thì hơn.”
Triển Ngải Bình bị anh chọc cười: “…”
“Tướng quân sợ chết không phải là tướng quân tốt.” Triển Ngải Bình nói: “Chi bằng anh thắp ba nén nhang cầu mong mình may mắn, có thể cửu tử nhất sinh.”
Cố Thịnh nói: “Được, anh nghe em, vợ anh là người lợi hại cướp người từ trong tay Diêm Vương Gia, kinh nghiệm tác chiến phong phú.”
“Thôi đi, cũng đừng nói những chuyện này nữa.” Triển Ngải Bình nói: “Anh giống với mẹ em, nói tham sống sợ chết, nhưng khi nên xông pha đều nhanh hơn bất cứ ai.”
Cố Thịnh nói: “Không phải em cũng vậy ư.”
“Có phải anh còn muốn làm to bụng em, lỡ như anh thật sự xảy ra chuyện gì đó, bảo em mang cốt nhục của anh tiếp tục sống không.”
Cố Thịnh thở dài một hơi: “Thực ra dạo này anh cảm khái rất nhiều, nếu thật sự có người rời đi, cũng chỉ sẽ buồn lúc đầu, sau đó theo dòng chảy của thời gian, sẽ trở nên bình tĩnh, đợi qua vài năm nữa, anh cũng biến mất trong ký ức.”
“Người sống tiếp vẫn phải sống tốt.”
Triển Ngải Bình kiên trì nói: “Có một số người, cho dù mấy chục năm không gặp vẫn sẽ lưu lại trong ký ức, không thể xóa nhòa.”
“Cô ấy sẽ nhớ anh ấy tới khi chết.”
Cố Thịnh bật cười: “Vợ à, em mới mấy tuổi chứ, còn mấy chục năm nữa, đợi tới khi già đi, cái gì cũng chẳng nhớ nữa.”
Triển Ngải Bình sờ đầu của anh: “Vậy có thể chỉ có người bị thương ở đầu, có di chứng như anh mới không nhớ thôi.”
Cố Thịnh nói: “Có lẽ kiểu người bị thương phần đầu, có di chứng như anh sẽ vĩnh viễn chỉ nhớ được vợ anh thôi?”
Triển Ngải Bình mỉm cười: “Không phải anh nhớ vợ anh, anh chỉ nhớ Triển Ngải Bình.”
“Triển Ngải Bình chính là vợ anh.” Cố Thịnh trừng cô: “Cho dù anh chết cũng không được tái giá.”
“Thật bá đạo nha.” Triển Ngải Bình ôm cổ của anh, ngữ khí kiên định nói: “Gả cho anh, vĩnh viễn đều chỉ gả cho một mình anh.”
Cố Thịnh mãn nguyện ôm chặt lấy cô, cọ cọ ở hõm cổ của cô: “Thế này còn tạm.”
“Vợ à, em thật sự không mang thai đó chứ?”
Triển Ngải Bình cười anh: “Nghĩ gì vậy? Đâu thể lần nào cũng trúng, cũng không phải là nhân vật chính trong tiểu thuyết, nam chính lên tiền tuyến hi sinh, luôn lưu lại một cái thai.”
“Ừm, chúng ta cũng không phải là nhân vật chính trong tiểu thuyết.”
Hai vợ chồng lại nói chuyện một lúc, Triển Ngải Bình dựa vào lòng anh ngủ, Cố Thịnh bồng người trong lòng về phòng bệnh, Triển Ngải Bình đi cả chặng đường tới đây, sắc mặt của cô cũng không tốt lắm, gương mặt mang theo tiều tụy, lúc nhắm mắt lại vẫn dựa sát vào lòng anh, mí mắt rất mỏng, trông rất dịu dàng, khiến trái tim anh cũng mềm nhũn.
Tiểu Miên Hoa rất giống mẹ của mình, lúc nhắm mắt ngủ say như thế này là giống nhất.
Cố Thịnh không nhịn được cúi đầu yêu thương hôn lên đôi mắt của cô.
Ngủ một giấc tới sáng, Cố Thịnh còn chưa mở mắt ra, đã cảm nhận được tia sáng chói mắt, hóa ra cửa sổ mở rộng, bên ngoài đã sớm nắng một mảnh, ánh nắng rực rỡ hắt xuống, chiếu sáng tứ phía.
Triển Ngải Bình cùng bọn trẻ dậy khá sớm, cô cười anh: “Cuối cùng cũng bắt được anh ngủ nướng rồi.”
“Đã ngủ tới lúc nào rồi?”
“Tiểu Thang Viên, Tiểu Miên Hoa mau tới nói cha là sâu lười đi.”
Cố Thịnh cười nhìn cô, trong mắt đào hoa ngập tràn dịu dàng, anh giơ tay chắn ánh sáng, xuyên qua kẽ hở đầu ngón tay nhìn thấy gương mặt xinh đẹp được ánh nắng chiếu sáng của Triển Ngải Bình, giống như một đóa hoa hồng nở rộ.
Anh đã rất lâu chưa ngủ một giấc ngon, trong đầu luôn có rất nhiều cảnh tượng hiện ra, bên tai không ngừng vang lên tiếng pháo lửa rít gào, khi thì máu thịt vụn nát đậm màu, khi thì xám xịt tăm tối.
Mà lúc anh nhìn thấy cô, tất cả đều biến mất, trái tim anh trở nên yên tĩnh ấm áp…anh nhớ lại lúc đêm khuya thanh vắng, cô sẽ luôn thắp một ngọn đèn cho anh.
*
Triển Ngải Bình dẫn ba đứa con ở bệnh viện chăm sóc Cố Thịnh, ba đứa trẻ cực kỳ cần mẫn chăm sóc cha, đặc biệt là hai chị em Tiểu Thang Viên và Tiểu Miên Hoa, ở trong bệnh viện, quang minh chính đại không cần đi học, cũng không có bài tập về nhà, bọn họ thật sự rất vui.
Mẹ là viện trưởng bệnh viện, họ không sợ bệnh viện, hai chị em có thể nói là lớn lên từ nhỏ ở bệnh viện, vô cùng quen thuộc với bệnh viện, chơi rất vui vẻ.
Bạn cùng phòng bệnh lão Tạ bên cạnh chọc hai cô bé: “Ở trong bệnh viện, không cần đi học, không cần làm bài tập, có phải cực kỳ vui không?”
“Có phải còn nghĩ lần sau khi nào cha lại nhập viện nữa không?” Lão Tạ thấy hai cô bé chơi rất vui, cố ý hỏi như vậy, trẻ con mà, luôn ngây thơ ham chơi.
Chọc tức cha của chúng.