Triển Ngải Bình nhìn tới say sưa, cô còn muốn kiếm chút mật ong rừng để đút cho gấu đen ăn, bình thường loài động vật giống như mèo lớn này hiếm thấy, cô không đút được gấu trúc ăn, lẽ nào còn không đút được gấu rừng ăn sao?
Ra ngoài lâu như vậy, cô cũng nhớ Tống Tử ở nhà rồi, Tống Tử nhờ gia đình Lục Trình chăm sóc giúp.
Nói ra cũng hơi buồn cười, lúc hai vợ chồng Triển Ngải Bình tìm kiếm mật ong rừng ở trong núi, lại ngoài ý muốn phát hiện ba cây nhân sâm, có một cây mọc ở vách núi, một bụi nhân sâm đỏ rực, nhìn ra có mấy cây nhân sâm lớn, lúc có hàng lớn, bên cạnh còn mọc thêm một đống cây nhỏ…đúng là ‘có lòng trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh.”
Triển Ngải Bình đào nhân sâm, Cố Thịnh canh ở bên cạnh, con gấu đen đã được cho ăn khi trước suýt chút tới làm loạn, Cố Thịnh bị dọa một phen, nhưng sau khi con gấu đen đó lấy mật ong rừng của họ xong lại bỏ đi.
Triển Ngải Bình vỗ ngực: “May quá.”
Triển Ngải Bình đào được tổng cộng mười hai cây nhân sâm, hầu hết là dưới ba lạng, có một cây tốt nhất là lục phẩm diệp, cô không định bán, có hai cây phẩm tướng không tốt lắm, chắc có thể bán được năm sáu trăm tệ.
Trừ đi những cây mình giữ lại, còn có tặng cho người thân bạn bè, tính ra cũng có thể kiếm được hai nghìn tệ.
Điều này đối với người đào nhân sâm khác mà nói đã được coi là khoản thu hoạch cực lớn rồi.
Lúc đi về, Triển Ngải Bình vui tới phát sầu, cô đau chân rồi, Cố Thịnh cõng cô đi ra: “Đừng cho gấu rừng ăn lung tung nữa.”
“Vâng.” Triển Ngải Bình đáp một tiếng, thu hoạch của chuyến vào rừng lần này của hai vợ chồng họ vô cùng đủ đầy.
Cô hên lên mặt của Cố Thịnh: “Quả nhiên dẫn anh tới chính là may mắn, vốn dĩ còn tưởng đào hai ba cây nhân sâm là tốt lắm rồi.”
“Không có ý chí như vậy?” Cố Thịnh cười dịu dàng: “Không phải em nói anh rất may mắn sao? Một xâu tiền đi theo em, còn có thể không kiếm được tiền?”
Triển Ngải Bình lại hôn anh một cái: “Chúng ta nên ra khỏi núi thôi, mười mấy ngày không gặp con rồi, em nhớ ba đứa nhỏ.”
Họ đã vào núi mười hai ngày rồi.
Ra khỏi núi cũng không kịp thay quần áo, gọi điện thoại cho anh hai Cố, anh hai Cố nhận được điện thoại của hai người họ, biết hai người đều an toàn, lúc này anh ấy mới yên tâm, cười nhạo nói: “Mấy đứa cháu đều khỏe cả, hai đứa chơi thêm mấy ngày nữa cũng không sao, bốn đứa nhỏ ở nhà, náo nhiệt, chị dâu của các em ngày nào cũng vui…”
Biết ba đứa trẻ đều khỏe, Triển Ngải Bình cũng yên tâm, anh hai Cố đã liên lạc với xe, rất nhanh, hai vợ chồng Cố Thịnh lên xe, lắc lư suốt chặng đường trở về nhà anh hai Cố.
Vừa nghe nói mẹ về, Tiểu Thang Viên vội vàng kéo em gái Tiểu Miên Hoa tới đón, họ muốn nhào vào trong lòng mẹ, thế nhưng ——
Người còn chưa nhào lên, hai đứa đã không nhịn được xoa mũi nói: “Mẹ hôi quá ạ ——”
Con gái ruột cũng chê bai.
Triển Ngải Bình bị chê cũng không giận, cô nhéo mặt của Tiểu Thang Viên: “Lại còn dám chê mẹ, bắt con chép đề toán.”
Tiểu Miên Hoa nói: “Mẹ xấu đi rồi, không giống mẹ của Tiểu Miên Hoa nữa.”
Ở trong thâm sơn cùng cốc mười mấy ngày, điều kiện đơn sơ, Triển Ngải Bình sửa soạn kiểu gì cũng không đẹp nổi, đặc biệt là mái tóc uốn của cô, đi cả chặng đường xóc nảy, mở ra, trực tiếp dựng ngược lên.
Đồng chí Tiểu Triển soi gương cũng rất chê bai chính mình.
Cô theo Cố Thịnh đi tắm rửa thay đồ, sau khi dốc lòng sửa soạn, lại biến thành dáng vẻ của người bình thường rồi.
Anh hai Cố vô cùng chấn kinh: “Hai đứa thật sự đào được sâm rừng?”
Nhìn thấy mấy cây sâm rừng do em trai em gái mình mang về, anh hai Cố mở to tầm nhìn, đây là may mắn cỡ nào, hai người họ lại có thể đào được nhiều như vậy, còn lợi hại hơn người đi núi ở đây.
“Hai đứa đào ở đâu?”
Cố Thịnh vòng vo nói: “Gấu trả ơn.”
Khóe miệng anh hai Cố giật giật: “Gấu trả ơn? Hai đứa gặp phải gấu? Không bị đuổi chạy chứ?”
Cố Thịnh nói: “Vợ em dùng mật ong đút cho gấu ăn.”
Anh hai Cố thốt lên tiếng vãi chưởng, anh ấy chấn kinh muốn rớt cả cằm: “Sau đó con gấu đó bèn cảm ơn, nó dẫn hai đứa đi đào nhân sâm, vào trong hang gấu của nó?”
Cố Thịnh dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn anh ấy: “Trong hang gấu có thể mọc ra nhân sâm sao?”
Anh hai Cố ho khan một tiếng, không phải do anh ấy đã nghe nhiều các câu chuyện sơn mị yêu tinh sao: “Vậy báo ăn kiểu gì?”
Cố Thịnh nói: “Vợ em còn muốn tìm chút mật ong rừng cho gấu ăn, anh cũng biết đó, ong mật rừng rất biết tìm chỗ…”
Anh hai Cố chớp mắt: “Cho nên hai đứa tìm ong mật lấy mật ong lại đào được nhân sâm?”
Triển Ngải Bình nói: “Đúng vậy! Đây có được coi là có lòng trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh không.”
“Thế này đâu có được coi là gấu báo ơn gì.”
Cố Thịnh nói: “Lúc vợ em đào nhân sâm, có con gấu xuất hiện, nó chạy một lúc, bỏ đi, nếu không còn không đào được.”
Anh hai Cố: “…”