Tâm trạng của Triển Ngải Bình rất vui, đào được nhân sâm hay không đều không ảnh hưởng tâm trạng tốt của cô, hai vợ chồng họ nắm tay như vậy đi vào trong rừng rậm vắng người…coi như là tuần trăng mật bù sau nhiều năm kết hôn.
Cố Thịnh chú ý tới tâm tư của cô không đặt vào việc tìm kiếm, anh hỏi: “Em thật sự muốn tới đào nhân sâm? Hay là muốn ra ngoài chơi?”
“Việc đào nhân sâm này là duyên phận, không có có lòng cầu là có thể cầu được, có duyên phận, nó sẽ tự chạy tới trước mặt anh, không có duyên phận, tìm kỹ mấy cũng không tìm được.” Triển Ngải Bình vui vẻ nói: “Anh không cảm thấy hai chúng ta ở riêng trong rừng rất tốt sao? Cả trời đất chỉ có hai chúng ta?”
Đáy lòng Cố Thịnh dao động, anh nắm chặt tay của vợ mình, khóe miệng hơi nhếch lên: “Bây giờ vứt con sang một bên, vợ à ——”
Triển Ngải Bình hỏi anh: “Sao vậy?”
Cố Thịnh kinh ngạc và hơi ngờ vực: “Hình như anh nhìn thấy nhân sâm.”
Triển Ngải Bình: “Anh chắc chứ?”
Cố Thịnh dẫn Triển Ngải Bình đi tới một xó, mọc trên một cái cây lớn, dưới tầng tầng lớp lớp xanh biếc, giấu một chút đỏ, không nhìn kỹ thật sự không nhìn ra.
Hoa mắt một cái, đốm đỏ đó lại biến mất rồi.
Trong khu rừng rậm này, ngoài cây cối cao lớn, dưới chân đều là từng mảnh màu xanh thấp bé, nhìn tới hoa mắt rối loạn, tất cả lá đều giống như nhau.
Cố Thịnh vén một bụi cây, lộ ra màu đỏ bên dưới, Triển Ngải Bình kinh hỉ nói: “Hay lắm, thật sự là sâm rừng.”
Cố Thịnh nói: “Người ta gọi là bổng chùy*.”
*cách gọi nhân sâm ở khu Trường Bạch Sơn, nằm ở đông nam bộ tỉnh Cát Lâm.
Cũng không quan tâm gì khác, Triển Ngải Bình bắt đầu thích thú đào sâm rừng của cô, đào nhân sâm là việc tỉ mỉ, không giống như đào củ cải, mà phải cẩn thận dè chừng “nâng” nhân sâm ra, bộ rễ không thể bị phá hỏng, phải đảm bảo độ hoàn chỉnh và phẩm tướng của sâm rừng, phẩm tướng tốt xấu sẽ ảnh hưởng tới giá cả.
Nếu đào nhân sâm giống như nhổ củ cải, trực tiếp hủy mất một nửa rồi.
Triển Ngải Bình cực kỳ trịnh trọng đối với cây nhân sâm nhỏ này, giống như thực hiện một ca phẫu thuật ngoại khoa, cô cẩn thận đào nó ra, đào hẳn ba tiếng đồng hồ.
Cố Thịnh ngồi bên cạnh coi cô đào nhân sâm, anh vô cùng buồn bực, mới vừa muốn ôn tồn với vợ một lát, bất giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn, nhìn vợ anh đào nhân sâm.
Cuối cùng Triển Ngải Bình cũng đào xong.
“Nhìn xem, có phải phẩm tướng cực kỳ đẹp không, không có bất cứ cái rễ nào bị hỏng…” Triển Ngải Bình mắt sáng như sao, cô rất thích quá trình đào nhân sâm, vô cùng hưởng thụ công việc tỉ mỉ chậm rãi này, khi một cây nhân sâm hoàn mỹ xuất hiện ra, cảm giác thành tựu lấp đầy cả lồng ngực.
Cố Thịnh nhìn một cái: “Không tồi.”
Triển Ngải Bình nói: “Chắc khoảng hai lạng, có thể bán được ba bốn trăm tệ chứ, có cây này, chúng ta ra ngoài cũng ưỡn ngực với anh hai.”
Cây nhân sâm trong tay này không được coi là hàng lớn gì, cũng đáng được chút tiền, là một khởi đầu tốt đẹp, ít nhất đại biểu hai người họ sẽ không về tay không.
Tâm trạng Triển Ngải Bình nhẹ nhõm, vừa hay trời cũng muộn, hai vợ chồng định cắm trại dã ngoại, nấu mì ăn trong núi.
Cố Thịnh cũng rất vui, nấu mì ngon cho vợ mình, hai vợ chồng tựa vào nhau ngắm sao ngắm trăng.
Kiểu thế giới hai người không có con cái này cực kỳ hiếm hoi.
Mà lúc này, bốn anh em Oa Bao Nhục đều đang làm toán, Oa Bao Nhục hướng dẫn mấy em trai em gái làm, Hổ Tử bị ba người vây lại, đứng ngồi không yên, cậu bé muốn chuồn ra nhưng lại bị Tiểu Thang Viên nhìn chằm chằm.
Kiều Linh thấy Hổ Tử ngoan ngoãn làm bài tập, cô ấy rất vui: “Hựu Hựu, các con dứt khoát kéo Hổ Tử làm xong bài tập hè trong mấy hôm nay đi.”
“Nếu Hổ Tử làm xong bài tập, thím dẫn các con đi ăn đồ ngon!”
Tiểu Thang Viên hoan hô một tiếng: “Thím, cháu muốn ăn đùi gà.”
Hổ Tử: “…”
*
Hai vợ chồng Cố Thịnh ở vùng rừng núi trải qua thế giới hai người, ngày hôm sau ngày hôm kia cũng không chuyên chú đào nhân sâm, họ còn lấy mật ong, Triển Ngải Bình bạo dạn, cô ngồi trên một cái cây to với Cố Thịnh, dùng gậy treo ngược mật ong đút cho gấu đen ăn.
Gấu đen ăn say sưa ngon lành, Triển Ngải Bình cũng nhìn tới say sưa.
Hai hôm nay, hai người họ không may mắn như lúc đầu, nhân sâm gì cũng không có đào được, chỉ nhìn thấy mấy nhân sâm nhỏ, quá nhỏ, Triển Ngải Bình cũng không đào.
Khóe miệng Cố Thịnh giật giật: “Em tưởng em là đi sở thú sao?”
Chạy tới thâm sơn cùng cốc đút gấu đen ăn.
Triển Ngải Bình vểnh cằm: “Đối với nó mà nói, hai chúng ta mới là động vật trong sở thú.”
Cố Thịnh: “…”
Mật ong mà hai người họ lấy được rất nhiều, Triển Ngải Bình lại đút cho nó một chút, Cố Thịnh chống cằm, ung dung nhìn hành vi tùy tiện của vợ mình.