Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 651 - Chương 651. Sở Thú 1

Chương 651. Sở thú 1 Chương 651. Sở thú 1

Hổ Tử: “???”

Hổ Tử bị giọng điệu trong mấy câu nói thích làm bài tập của Tiểu Thang Viên chấn kinh.

Họ thật sự không hổ là con của thím út soạn đề.

*

Chạng vạng, Kiều Linh dẫn con gái về, cô ấy nhìn thấy Triển Ngải Bình thì vô cùng vui vẻ, Kiều Linh luôn thần tượng người có văn hóa, ở trong mắt cô ấy, Triển Ngải Bình có thể xuất bản sách còn biết soạn sách quả thực là thần tiên.

Họ thường liên lạc trong điện thoại, còn trao đổi thư từ qua lại không ít, sách phụ đạo toán tiểu học do Triển Ngải Bình mới biên soạn có thể phổ biến hàng loạt ở đây cũng có công của Kiều Linh.

“Tốt quá rồi, các em tới chơi mấy ngày quá tốt luôn, vừa hay để bọn trẻ nhà em dẫn dắt Hổ Tử nhà chị, nó suốt ngày ham chơi, không thích làm bài tập.”

Triển Ngải Bình: “…”

Triển Ngải Bình nghĩ ngợi trong đầu, cô lên tiếng nói: “Tiểu Thang Viên, con là lớp trưởng, con kéo em trai làm bài tập đi, anh trai Oa Bao Nhục dạy em trai, Viên Viên và Tiểu Miên Hoa giám sát đốc thúc.”

“Bốn đứa các con tụ lại cùng làm bài tập.”

Anh hai Cố phun ra một ngụm nước.

Bảo bốn đứa trẻ xúm lại làm bài tập? Chúng có thể làm sao? Không phải là cùng kết bè chơi?

Em dâu thật ngây thơ…

Tiểu Miên Hoa kích động nói: “Vâng thưa mẹ, con chắc chắn sẽ giám sát đốc thúc anh trai chị gái làm bài tập.”

Là một đứa trẻ chưa đi học, bài tập của cô bé ít nhất.

Cô bé phải giám sát và đốc thúc anh chị làm bài tập!

Hổ Tử thầm nghĩ: Làm cái rắm, tới lúc đó ông Hổ Tử của các cháu sẽ dẫn các cháu ra ngoài chơi.

Sau khi ăn tối xong, hai vợ chồng Triển Ngải Bình nói chuyện hai người họ muốn đi đào nhân sâm với anh hai chị dâu.

Anh hai Cố đã muốn trợn trắng mắt: “Em dâu, em tưởng em vào núi đào củ cải sao?”

Đào nhân sâm đào nhân sâm, nhân sâm trong rừng núi dễ bị đào như thế, vậy sẽ không bị nói nhân sâm thành tinh rồi, mọc chân còn biết chạy.

“Sơn dân bản xứ cũng không đào được, một người vùng ngoài như em đào cái gì?”

Triển Ngải Bình: “Lên núi thử vận may, chưa biết chừng kiếm được hời.”

Anh hai Cố nói: “Anh dẫn em vào bãi nhân sâm của thôn dân đào.”

Không phải chỉ là đào nhân sâm sao? Nhân sâm dại trên núi không đào được, nhân sâm trồng trọng ruộng nhiều lắm, anh ấy bỏ chút tiền, để em dâu tới đào nhân sâm đỡ ghiền.

Triển Ngải Bình: “…”

Cố Thịnh nói: “Anh, vợ em muốn lên núi thử xem, em dẫn cô ấy vào chơi mấy ngày, tới lúc đó ba đứa con của bọn em nhờ anh và chị dâu chăm sóc giúp.”

Anh hai Cố: “Được thôi, để bốn đứa trẻ chơi chung, náo nhiệt.”

“Anh thấy hai đứa không đào được nhân sâm, săn con gấu về đi, gan gấu có thể đổi được chút tiền.” Anh hai Cố xem thường việc đào nhân sâm dại của họ, tỉ lệ gặp phải gấu đen còn cao hơn tỉ lệ đào được nhân sâm rừng: “Một con lợn rừng cũng đủ cho gia đình các em ăn một bữa.”

Khóe miệng Cố Thịnh giật giật: “Anh, anh nói lời gì may mắn chút đi.”

Em trai em dâu muốn vào rừng, đâu có lý nào mong họ gặp phải gấu.

Triển Ngải Bình nói: “Anh năm Cố nhà em hơi may mắn đấy, có lẽ anh ấy có thể tìm được nhân sâm rừng.”

Thực ra nhân sâm không hiếm, bên này có không ít người trồng nhân sâm, trên núi lại càng có thể nhìn thấy nhân sâm, cũng là sâm ít năm tuổi, không tới lúc đào, sâm sinh trưởng tự nhiên từ mười lăm năm trở lên mới có thể được gọi là sâm rừng.

Cố Thịnh nói: “Anh đâu có may mắn gì?”

Triển Ngải Bình nói: “Ra ngoài cắm trại, anh tiện tay đào một cái đã đào được một con rắn, người đi rẫy ở đây đều gọi rắn là xâu tiền anh hiểu không? Gặp rắn chính là sắp phát tài rồi.”

Anh hai Cố: “…”

Cố Thịnh: “…” Nhưng anh đã tiện tay xắn đứt con rắn rồi.

Rắn chết dưới tay anh không ít, vậy chẳng phải anh đã băm rất nhiều xâu tiền rồi sao, đời này không phát tài nổi nữa.

Triển Ngải Bình và Cố Thịnh để mấy anh em Oa Bao Nhục ở lại nhà anh hai, họ thu xếp đồ, lại ngồi hai chuyến xe, sau khi tới nơi, chuẩn bị vào núi, trên người hai người họ đều mang theo rìu, còn đeo một khẩu súng săn do anh hai mượn giúp họ. Bên này rất nhiều gia đình đều có súng đi săn, cung tiêu xã cũng có bán, cho nên việc vào núi này rất nguy hiểm, không chỉ phải cẩn thận mãnh thú, còn phải đề phòng người khác chạy lệch đạn, tưởng người là dã thú không phải là trò đùa.

Triển Ngải Bình còn mang theo một túi lớn vật dụng cấp cứu, lương khô, bình nước, nồi xẻng, có thể gọi là vô cùng đầy đủ.

Cố Thịnh mở đường phía trước, Triển Ngải Bình theo bên cạnh anh, hai người nắm tay nhau, đi hơn một buổi, dần dần tiến vào rừng rậm, vận khí của họ thật sự vô cùng tốt, vừa vào đã gặp được hai tên to xác, may mà Cố Thịnh khá cơ linh, phát giác nhanh, hai người tránh khỏi được.

Họ vào núi không phải là tìm gấu đen lợn rừng đấu vật.

“Anh năm Cố, anh đúng là lính trinh sát bẩm sinh.”

Cố Thịnh: “Tìm nhân sâm của em đi.”

Bình Luận (0)
Comment