Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 650 - Chương 650. Hổ Tử 2

Chương 650. Hổ Tử 2 Chương 650. Hổ Tử 2

Xếp hàng lên máy bay, máy bay rất nhỏ, thời đại này đi bằng máy bay không quá thoải mái, tạp âm lớn, nếu không phải xe lửa da xanh lắc lư quá rề rà, Triển Ngải Bình còn thà đi xe lửa.

Đương nhiên rồi, trên xe lửa đông đúc, mùi khó chịu, xe lửa đường dài hoàn toàn là giày vò.

Triển Ngải Bình nói chuyện với bọn trẻ một lúc, sau đó ngủ trên máy bay, cô ngủ tới trời long đất lở, nằm mơ cũng thấy đang đào nhân sâm, vừa thức giấc đã tới nơi rồi.

Cố Thịnh nói với mấy đứa trẻ: “Mẹ của các con mơ đẹp thật.”

Tiểu Miên Hoa: “Mẹ, mẹ ngủ rất lâu.”

“Ừm.” Triển Ngải Bình không có chút ngại ngùng nào, hết cách, cô ngủ ngon thật mà.

Xuống máy bay, lại ngồi lên xe ô tô, đợi lúc tới nơi, anh hai Cố đã bảo người lái một chiếc xe Jeep tới đón họ, sau một chặng đường dài nữa, cuối cùng cũng tới doanh khu mà anh hai Cố đóng trú.

Anh hai Cố vuốt tóc ra sau, khí chất ngày càng thô, anh ấy nhìn thấy em trai đeo kính râm và em dâu mặc váy đỏ cùng với hai chị em nhỏ bên cạnh em trai, còn có Oa Bao Nhục tuấn tú.

Ánh mắt của anh hai Cố dừng lại trên người Oa Bao Nhục.

Anh hai Cố nói: “Con trai em giống con trai anh.”

“Vậy sao?” Tiểu Thang Viên tò mò: “Em trai giống anh trai cháu?”

Triển Ngải Bình nghi hoặc: “…?”

“Đúng, cháu nhìn thấy em trai Hổ Tử của các cháu sẽ biết thôi.”

Con trai cả của anh hai Cố và chị dâu Kiều Linh tên mụ là Hổ Tử, nhưng con người cậu bé không quá giống với tên của mình, cậu bé là một con khỉ con gầy, giống mẹ Kiều Linh, cậu bé vô cùng nghịch ngợm, cả ngày nhảy nhót như khỉ, khiến mẹ cậu bé rất đau đầu.

Cậu bé còn không thích đọc sách và làm bài tập.

Nhà của anh hai Cố rất to, địa bàn bên này lớn, nhà cửa cũng xây chỉnh tề to rộng, sắp xếp rất nghiêm cẩn, lúc này Hổ Tử cũng nghỉ hè ở nhà, cậu bé vừa lên tiểu học, mẹ Kiều Linh làm việc ở hiệu sách Tân Hoa, cô ấy có kỳ vọng rất lớn đối với con trai, hi vọng tương lai cậu bé có thể đỗ một trường đại học tốt, bắt học từ nhỏ.

Anh hai Cố bắt lấy con trai mình, lớn tiếng nói: “Hổ Tử, đây là chú út và thím út, còn có anh Hựu Hựu, chị Viên Viên và em Tiểu Miên Hoa của con.”

Hổ Tử gật đầu, thành thật lần lượt chào hỏi, lúc không tinh nghịch quậy phá, trông cậu bé giống như một bé trai thanh tuấn ngoan ngoãn, mà cậu bé vừa quậy lên, chọc cha cậu tức lên rồi chạy tán loạn như khỉ, nhưng thằng nhóc này khá gầy, chân lại chạy nhanh bẩm sinh.

Triển Ngải Bình cười nói: “Quả thật hai anh em này hơi giống nhau.”

Anh hai Cố nói: “Đều giống mẹ của chúng.”

“Con gái lại giống cha.” Anh hai Cố vô cùng tự hào: “Con gái anh rất giống anh.”

Con gái út của anh ấy còn chưa tròn tuổi, ngày nào cũng cùng mẹ đi làm ở tiệm sách Tân Hoa, Kiều Linh nuôi con gái trong hiệu sách, chính là để bồi dưỡng hơi thở sách vở cho con gái từ bé.

Cô ấy cảm thấy từ nhỏ ngửi được mùi sách nhiều, lâu dần cũng sẽ thậm vị giống như ướp dưa muối, toàn thân đều mang theo mùi hương của sách.

Tiểu Thang Viên chỉ mình: “Cháu cũng giống cha!”

“Đúng vậy.”

Anh hai Cố nhìn mấy đứa con nhà em trai, tuy gương mặt đứa nào trông cũng ngoan ngoãn nghe lời, nhưng anh ấy không tin em trau út và Triển Ngải Bình sẽ sinh ra ba đứa con ngoan ngoãn, chắc chắn giống như con trai Hổ Tử của anh ấy, bề ngoài trông tú khí, trên thực tế nghịch ngợm muốn chết.

Bây giờ bốn hỗn thế ma vương này ở đây, chắc chắn sẽ chơi điên cuồng.

“Để bọn trẻ cùng đi chơi đi.”

Triển Ngải Bình bảo mấy đứa trẻ cất hành lý, sau đó cùng em trai Hổ Tử ra ngoài chơi.

Hổ Tử không phải đứa sợ người lạ, tuy chúng chưa từng gặp mặt nhưng cậu bé đã từng nghe tới danh tiếng của các anh chị em họ này, trong đó người đáng sợ nhất phải kể tới Oa Bao Nhục, nghe mẹ cậu bé nói, luôn thi hạng nhất.

Đương nhiên, đáng sợ hơn phải kể tới mẹ của Oa Bao Nhục, cũng tức là thím út của cậu bé, Triển Ngải Bình.

Ở trong lòng Hổ Tử bé thơ, Triển Ngải Bình là đại danh từ lão yêu bà vô cùng đáng sợ, bởi vì cô đã biên soạn một bộ đề toán tiểu học đáng sợ, bộ đề toán này tới nay còn được mẹ ruột Kiều Linh của cậu bé quý như bảo vật đặt trên giá sách trong phòng cậu bé.

Trường của họ cũng dùng bộ đề toán này, đúng là nỗi ác mộng của vô số học sinh tiểu học, để họ biết Triển Ngải Bình là thím út của cậu bé, chắc chắn sẽ vô cùng sợ hãi cậu bé.

Trong lòng Hổ Tử không hoan nghênh chú út và thím út tới nhà cậu làm khách, cậu bé rất sợ thím út này mang tới cho cậu đề toán do mình mới biên soạn làm quà để tặng cho đứa cháu tốt như cậu đây.

Nhưng thím út này lại trông vô cùng dịu dàng xinh đẹp, không hề giống với lão yêu bà tay cầm thường đánh vào lòng bàn tay, ép người ta làm toán như trong tưởng tượng.

Hổ Tử chạy tới bên cạnh mấy anh em Oa Bao Nhục dò la tình hình, muốn xem thử họ mang cái gì tới, kết quả cậu bé đã nhìn thấy bài tập hè của Tiểu Thang Viên.

Hổ Tử dùng ánh mắt vô cùng sợ hãi nhìn họ: “Không phải anh chị tới chơi sao? Sao còn mang theo những thứ này?”

Tiểu Thang Viên sỉ diện, cô bé không muốn thừa nhận mình bị ép làm bài tập hè, cho nên Tiểu Thang Viên cố ý nói: “Bọn chị đều mang họ Cố, bọn chị đều thích làm bài tập, lẽ nào em không thích làm bài tập sao?”

Bình Luận (0)
Comment