Tiểu Thang Viên, Oa Bao Nhục thi xong rồi nghỉ hè, được nghỉ hè nên chúng rất vui, nhưng nghĩ tới sắp phải chuyển trường, phải chia ly với bạn học cũ, trong lòng khó tránh khỏi nuối tiếc.
Triển Ngải Bình làm một quyển nhật ký bạn học cho các con, để bọn trẻ ghi chép vào.
Tiểu Thang Viên nói với Triển Ngải Bình: “Mẹ, chuyển trường rồi, có phải chức lớp trưởng của con cũng mất không?”
Rất chán nản, cô bé mới làm lớp trưởng vài năm, còn có đội nghi thức của cô bé nữa!
Ủy viên lao động như Lục Trình cũng không thể giám sát đốc thúc cô bé lao động nữa.
Triển Ngải Bình nói: “Con có thể tiếp tục cố gắng, cố gắng giành được chức lớp trưởng trong lớp mới, trường bên đó lớn, nói không chừng một khối có rất nhiều lớp.”
Tiểu Thang Viên thở dài: “Haiz…”
Triển Ngải Bình nói: “Chức viện trưởng của mẹ cũng mất rồi.”
Oa Bao Nhục nói: “Chức ủy viên lao động của con cũng mất rồi.”
Triển Ngải Bình nói: “Hai đứa đừng lo lắng, vẫn còn cơ hội. Mẹ đi tìm người hỏi thăm rồi, nói là học kỳ tới bên đó có khả năng chia lại lớp, tới lúc đó chắc chắn sẽ chọn lại cán sự lớp thôi.”
“Thật sao?” Tiểu Thang Viên và Oa Bao Nhục đều sáng mắt lên.
Oa Bao Nhục dạt dào ý chí chiến đấu: “Mẹ, lần này con muốn làm lớp trưởng!”
Tiểu Thang Viên: “Em phải làm ủy viên lao động sao?”
Triển Ngải Bình xoa đầu của hai đứa: “Xem bản thân các con cố gắng thế nào.”
Hai đứa trẻ trong nhà đúng là mê làm quan, nhiệt tình với chức vụ cán sự lớp như thế.
Tiểu Thang Viên nói: “Mẹ, học kỳ tới phải chuyển trường rồi, có phải không cần làm bài tập hè không?”
Triển Ngải Bình hừ một tiếng: “Con đừng có mơ, vẫn phải làm bài tập hè, làm đàng hoàng, mẹ sẽ kiểm tra.”
Tiểu Thang Viên thở dài: “Vâng ạ.”
Tiểu Miên Hoa ở bên cạnh nhìn chị gái cười he he, Triển Ngải Bình nhìn con gái út: “Tiểu Miên Hoa cũng phải làm vài bài tính toán.”
Tiểu Miên Hoa tỏ vẻ chấn kinh nhìn mẹ, cô bé bí bo bí bô cường điệu: “Mẹ, con còn chưa đi học!”
Triển Ngải Bình nhéo nhéo gương mặt nhỏ của cô bé: “Không được trốn tránh học tập.”
Tiểu Thang Viên cười trộm: “Em gái à, em cùng làm bài tập với chị, chị dạy em tính.”
Tiểu Miên Hoa: “Chị, anh nói bản thân chị còn tính sai, đừng có làm bừa!”
Tiểu Thang Viên: “…”
Triển Ngải Bình: “…”
Chị em gái nhà họ đều thích trốn tránh học hành, nhưng lại thích đốc thúc người khác học và làm bài tập.
“Nhà chúng ta phải đi thăm bác hai, phải thu xếp tất cả đồ đạc, nhớ mang theo bài tập của mình, nếu có vài người không mang bài tập hè của mình, vậy mẹ chỉ đành ở bên đó tăng thêm bố trí bài tập mới.”
“Bác hai?”
“Đúng, là anh hai của cha, Hựu Hựu và Viên Viên từng gặp rồi.” Triển Ngải Bình tiếp tục nói: “Đến nhà bác hai có em trai họ chơi cùng mấy đứa, em gái họ còn nhỏ.”
Tiểu Miên Hoa tò mò hỏi: “Em trai mấy tuổi rồi ạ?”
Triển Ngải Bình: “Vừa hay lớn hơn con một xíu, là anh trai của con.”
Tiểu Miên Hoa thất vọng.
Sau cô bé không có thêm vài em trai chứ.
Cả gia đình thu xếp xong hành lý, mỗi người đều đeo túi to to, lần này nhà họ không đi bằng tàu lửa mà đi bằng máy bay, dù sao thì trời nam đất bắc, Triển Ngải Bình không muốn lãng phí thời gian quý báu trên chiếc tàu lửa đường xa.
Đi bằng máy bay nói đắt cũng không hẳn là quá đắt, gia đình họ vẫn có thể bỏ ra nổi mấy chục tệ tiền vé máy bay.
Bọn trẻ đều chưa từng thấy máy bay, đứa nào cũng hưng phấn, Triển Ngải Bình đốc thúc chúng đội mũ vành: “Đừng để mũ bị thổi mất.”
Cố Thịnh cởi bỏ quân trang, mặc áo sơ mi trắng, trên mặt đeo kính râm, che hơn nửa gương mặt, đặc biệt là che đi đôi mắt đào hoa mê ly đó, khí chất cả người trở nên hung hãn hơn không ít.
Cho nên anh rất thích đeo kính râm.
Vì chuyến đi xa lần này, Triển Ngải Bình đã uốn tóc, cô còn bấm lỗ tai, đeo bông tai bạc tiêu viêm đơn giản, tuy giữa hai chuyện này không liên quan gì nhau, nhưng đi xa vẫn phải trau chuốt thời thượng một chút.
Bây giờ trên tivi đã chiếu quảng cáo, có khái niệm thời thượng từ nước ngoài tới, lễ hội thời trang ba tháng tổ chức một lần, đã lên đầu tin tức, thời trang của các thương hiệu nước ngoài bắt đầu xuất hiện trên thị trường.
Người trẻ trong thành phố rất bắt kịp thời thượng, một đống lớn quần ống loe, áo da quần da, nông thôn ít thấy hơn một chút, vẫn là đồ lao động màu xanh, sơ mi trắng, nhưng trong trường học dưới nông thôn, trường học trên trấn, cách ăn mặc của người trẻ đã lặng lẽ thay đổi.
Triển Ngải Bình cũng đeo kính râm, mặc váy đỏ thịnh hành trên phố, trang điểm bình thường phù hợp với thời thượng ở thời đại này.
——Cho dù họ có định vào núi đào nhân sâm, tới khi đó thay đồ khác là được.
Trước khi lên máy bay, gia đình họ đã chụp không ít hình, Tiểu Thang Viên ôm em gái cười ngọt ngào, cặp chị em này đã thu hút không ít sự chú ý của người qua đường.
Triển Ngải Bình bảo Oa Bao Nhục chụp hình cho mình và Cố Thịnh, cô không yên tâm với kỹ thuật của Tiểu Thang Viên, tiểu đồng chí Oa Bao Nhục làm việc khá nghiêm túc, cậu bé còn chú trọng góc sáng.
Chụp hình xong, Triển Ngải Bình nhìn xuống đồng hồ, sắp tới giờ rồi.
“Các con, chúng ta sắp lên máy bay rồi.” Triển Ngải Bình khoác tay của Cố Thịnh, đốc thúc mấy đứa trẻ đi theo.