Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 648 - Chương 648. Có Gì Học Nấy 5

Chương 648. Có gì học nấy 5 Chương 648. Có gì học nấy 5

Cố Thịnh nói: “Em còn nói các con nghỉ lễ sẽ đến đông băng thăm anh hai.”

“Đúng vậy đúng vậy, cho nên dẫn anh đi kiếm tiền, anh có biết tháng sáu tháng bảy vừa hay nhân sâm trên núi nở hoa không? Rất bắt mắt, chúng ta lên núi đào nhân sâm đi.” Triển Ngải Bình giống như xúi Cố Thịnh lên núi nhặt nấm vậy, xúi anh cùng vào núi đào nhân sâm.

Nhân sâm thích âm, mọc dưới bụi rậm, được che phủ, bình thường rất khó tìm thấy, mà nhân sâm sẽ nở hoa vào độ tháng sáu tháng bảy, màu hoa đỏ rực, chỉ cần tìm được hoa, vậy thì có thể tìm được nhân sâm rồi.

Bây giờ là năm 79, trên núi còn có không ít nhân sâm dại, nếu đợi tới sau này, muốn đào cũng không có chỗ đào.

Cố Thịnh: “Em muốn đến đông bắc tham anh hai chị dâu hay là muốn đến đông bắc đào nhân sâm.”

Chị dâu này sao lại giống em chồng của cô vậy, em chồng về thăm nhà đào nấm, chị dâu càng lợi hại, cô đến đông bắc thăm người thân, cô muốn đi đào nhân sâm.

Đi lên núi nhặt nấm còn đáng tin hơn chút, trong núi bình thường đều có thể nhặt được, mà muốn đào nhân sâm, tức là phải vào sâu trong rừng, ở trong đó bảy tám ngày, trong vùng núi ở đó nguy hiểm trùng trùng, người bản địa còn không dám tùy tiện vào núi, ai không biết nhân sâm giá cao? Vậy cũng phải có mạng mới có thể đào được, người bình thường vẫn trọng mạng sống hơn, không dễ gì vào núi.

Gấu dữ lợn rừng rắn độc trên núi không phải ăn chay, hơn nữa… Nếu nhân sâm rừng thật sự dễ tìm như thế thì đã sớm bị người ta đào hết rồi, đó cũng không phải là củ cải dại trên núi.

“Cả hai.” Triển Ngải Bình dùng khuỷu tay đẩy anh, là bác sĩ, Triển Ngải Bình cũng không phải muốn đào nhân sâm kiếm tiền, nếu thật sự đào được đồ quý, tự bào chế tàng trữ còn không kịp, giá cao mấy cũng không bán.

Nếu chỉ là hàng bình thường, vậy thì bán lén hoặc bán cho công ty trung dược đổi tiền, có thể kiếm được một khoản nhỏ cũng không tồi.

Cố Thịnh tiếp tục việc trên tay, anh hừ hừ một tiếng: “Em còn không đáng tin bằng Tương Nghi.”

Chị dâu em chồng này cá mè một lứa, có sao học vậy.

Cố Thịnh hỏi cô: “Em thật sự muốn đào nhân sâm à?”

Vốn dĩ Cố Thịnh còn tưởng Triển Ngải Bình đùa, nếu thật sự muốn vào rừng đào nhân sâm, vậy đồ cần chuẩn bị rất nhiều, cái gì cũng phải mang theo, vào rừng sâu thật sự không phải trò đùa.

Chỉ sợ nhân sâm chưa đào được đã bị gấu đen lợn rừng đuổi chạy khắp núi rồi.

“Thật mà, em đã nghiên cứu xong rồi.” Triển Ngải Bình lên kế hoạch đến chỗ “hàng lớn” tìm thử, nếu không tìm được vậy cũng là cô không may mắn.

“Cơ hội như thế này quá hiếm, một mình em không dám đi, dẫn theo anh rất thích hợp, lão Cố, kinh nghiệm sống trong rừng của anh không ít nhỉ?” Hai vợ chồng họ cùng nhau vào rừng, vừa có vũ lực vừa có y tế, còn có kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã, tính an toàn tuyệt đối không thành vấn đề, cùng lắm thì làm người rừng mấy ngày, cuối cùng tay không trở về.

Trên núi đều là hàng quý, cho dù không đào được nhân sâm, cũng không tới nỗi tay không về chứ?

Nếu thật sự đào được đồ tốt, họ là vợ chồng, cũng sẽ không bởi vì không chia đều mà nội chiến, còn có cái nào tốt hơn vợ chồng đào nhân sâm chứ?

Triển Ngải Bình nói: “Dạo này anh tăng cường luyện tập thêm…nếu thật sự gặp phải dã thú, anh phải bảo vệ em.”

Dẫn theo giáo quan Cố nhà mình sẽ rất có cảm giác an toàn.

Cố Thịnh: “…”

“Em đó, đúng là các phương diện đều nghĩ xong hết rồi, được thôi, anh sẽ đi cùng em vào núi làm người rừng vài ngày, nhưng Triển Đại Bình Bình, em phải nghe lời anh, anh nói đi đâu thì đi đó, hai chúng ta không thể tách ra.” Cố Thịnh đặt tượng gỗ xuống, so với lo lắng dã thú, anh càng lo lắng hơn: “Một mình em vào núi, anh không lo lắng vấn đề an toàn của em, anh chỉ sợ em vòng tới một nơi quỷ đả tường.”

Vào núi khó, ra khỏi núi cũng khó, nếu bất cẩn tách ra, tìm một người như mò kim đáy biển, còn dễ gặp phải dã thú, ài…ai bảo anh có một người vợ rất có kỹ xảo lạc đường.

Triển Ngải Bình: “…”

“Em quanh quẩn một chỗ không phải vừa hay tiện cho anh tới tìm em? Nếu ở trong núi, ngay cả đồng đội của anh cũng không tìm được, anh còn làm giáo quan Cố cái gì, anh tìm chỗ nào tự bế đi.”

Cố Thịnh: “Hai chúng ta vào núi, các con thì sao?”

Triển Ngải Bình nói: “Không phải chúng ta tới nhà anh hai thăm anh ấy sao? Để ở nhà anh hai, anh còn lo lắng?”

Bình Luận (0)
Comment