Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 647 - Chương 647. Có Gì Học Nấy 4

Chương 647. Có gì học nấy 4 Chương 647. Có gì học nấy 4

“Thật à.” Triển Ngải Bình sẽ không từ chối tiền, tiền càng nhiều càng tốt.

“Đúng, nhưng cô phải phối hợp công tác tuyên truyền với chúng tôi.” Chủ nhiệm Chu nói chi tiết công việc với Triển Ngải Bình, Triển Ngải Bình gật đầu, hai người bàn bạc hơn một buổi.

Cuối cùng Triển Ngải Bình tính toán, cộng thêm tiền thưởng, cô thật sự đã thành một người nhà giàu khiêm tốn.

Triển Ngải Bình đồng ý tuyên truyền trên báo chí, nhưng cũng chỉ là một tờ báo nhỏ không nổi bật mấy trong rất nhiều tờ báo.

Dạo này có không ít tờ báo kinh tế cá thể, nói ai ai ai kiếm tiền làm giàu thế nào, giống như trong một đêm, kinh tế vỉa hè thịnh hành, các loại hàng rong nên có đều có.

Đây cũng là vì thanh niên tí thức về thành phố quá nhiều gây nên, có vài thanh niên trí thức về thành phố không tìm được việc, biến thành thanh niên nhàn hạ trong xã hội, sinh ra rất nhiều tệ nạn, bên trên bắt đầu khích lệ họ tự chủ lập nghiệp, mở cửa kinh doanh cá thể, trên phố bán gì cũng có.

Không chỉ là khích lệ kinh doanh cá thể, còn khích lệ doanh nghiệp nhỏ lẻ phát triển, tới sau này, thậm chí còn sẽ bắt đầu thịnh hành “potlatch”.

Trước đây càng nghèo càng vẻ vang, bây giờ càng giàu càng vẻ vang. Trong huyện xuất hiện nhà giàu, tổ chức potlatch, còn đeo hoa hồng lớn dạo phố, thưởng tặng máy khâu, máy ghi âm.

Có vài trấn vẫn chưa có nhà giàu, không có cũng phải gom đại ra một người, ngân hàng cầu người có gan tới vay, chỉ cần có người dám vay, ngân hàng sẽ bỏ tiền, phê duyệt đơn giản hơn sau này nhiều.

Lúc này quả thật là thời điểm làm kinh doanh cá thể tốt.

Trong viện gia thuộc cũng có không ít người làm kinh tế cá thể, là một chị dâu Triệu làm tương ớt, dưa muối ngon, tương ớt, dưa muối do chị ấy làm bán rất chạy, quả thật là cung không đáp ứng được cầu, làm ăn ngày càng lớn, sau đó không đảm đương hết thảy được, chị ấy còn mời mấy chị dâu khác giúp đỡ.

Nhưng dạo này chị dâu Triệu này thật sự chột dạ, kiếm quá nhiều tiền nên chị ấy không an tâm, chị ấy tới tìm Triển Ngải Bình: “Lại có chị dâu tới tìm chị, nói nhờ chị cho một công việc, bác sĩ Triển, em là người có học, chị không có văn hóa chị không hiểu, tuyển nhiều người như vậy, có phải chị đã biến thành nhà tư bản lớn rồi không…”

Trong lòng chị dâu Triệu rất thấp thỏm, tuy bây giờ đã mở rộng kinh tế cá thể nhưng ở trong mắt rất nhiều người, thuê người khác làm việc vẫn là hành vi vô cùng tội ác, là bóc lột, là áp bức, thuê nhiều người sẽ thành nhà tư bản lớn, nếu là trước đây thì phải ngồi tù.

Triển Ngải Bình cười nói: “Chị thế này được coi là nhà tư bản lớn gì chứ, nhưng chị cũng chú ý một chút, cố gắng đừng tuyển quá nhiều người phụ giúp, cây lớn dễ đón gió, chị cũng không quản hết được, đừng tuyển quá tám người.”

“Ài, được.” Nghe lời Triển Ngải Bình, chị dâu Triệu an tâm không ít, chị ấy tặng cho Triển Ngải Bình một lọ tương ớt.

Tiễn chị dâu Triệu đi, Triển Ngải Bình không nhịn được nói với Cố Thịnh: “Bây giờ tiền trong tay mọi người ngày càng nhiều rồi.”

Người có tay nghề tốt, giỏi chịu khổ, làm đồ ăn kiếm tiền rất nhanh.

Cố Thịnh thổi thổi mô hình xe gỗ khắc cho con trai, anh nhàn nhạt nói: “Đương nhiên, người trước đây càng nghèo, ngược lại thành giàu rồi.”

Triển Ngải Bình nói: “Người càng nghèo mới có thể dám liều.”

Bây giờ người ăn miếng bánh kem kinh tế cá thể đầu tiên, hầu hết đều là người trước đây sống không tốt, bởi vì thực sự sống không tốt, ngược lại dám làm liều, cho dù kinh doanh ngồi tù cũng không sợ, nhân bây giờ kiếm bộn tiền cái đã.

Thế nhưng những người bưng bát cơm sắt, ăn cơm nhà nước đi ra buôn bán khá ít, bởi vì bản thân đang sống cuộc sống ổn định, họ không thoát được bát cơm sắt của mình mà biến thành người tiêu dùng.

Triển Ngải Bình nói: “Này này này, đồng chí Cố, trên đầu anh đã rảnh tới mọc cỏ rồi, anh có muốn đi buôn kiếm tiền không?”

Cố Thịnh ở nhà dưỡng thương, chuyển nhà còn đợi tới tháng tám chuyển cùng với bộ đội khác, hoặc là đi một mình, những gia sản này của họ cũng không tiện, con cũng còn phải học hết học kỳ này.

Cố Thịnh khắc mô hình trong tay: “Đi buôn kiếm tiền? Anh buôn cái gì? Buôn đồ khắc gỗ sao? Anh đi làm đầu bếp?...”

“Trên sổ tiết kiệm của nhà chúng ta không phải còn có mấy chục nghìn tệ sao? Anh đã sớm trở thành nhà giàu rồi, cũng đâu tiêu tiền.”

Triển Ngải Bình nói: “Ở đây tiêu tiền cũng không có chỗ tiêu, không phải chúng ta đã nói sẽ tới Thượng Hải tiêu tiền sao.”

Triển Ngải Bình cũng không phải là tỳ hưu chỉ vào không ra, chỉ là ở đây không có quá nhiều sản phẩm nhập khẩu, gia đình muốn tiêu tiền mua chút gì đó đều không cần thiết, món đồ lớn càng không cần, bởi vì nhà họ phải chuyển nhà, trước lúc chuyển nhà còn thêm đồ cồng kềnh, vậy không phải ngốc sao, đợi tới nơi rồi từ từ mua.

Cho tới bây giờ chỉ có thể làm thần giữ của, có tiền không tiêu được.

Bình Luận (0)
Comment