Trong lòng chị dâu Ngưu rất thích mê, con người ai cũng thích sỉ diện, xây nhà tổ xong mới có thể thịnh phong thủy của gia đình, nhà họ có năm đứa con, chuyến này về quê, thấy người ta bắt đầu trù tính xây nhà tổ, trong lòng chị ta cũng nôn nóng, muốn kiếm tiền nhưng lại không có bản lĩnh gì.
Chị ta đến xưởng làm tương ớt của chị dâu Triệu phụ giúp, chị dâu Triệu kiếm số tiền lớn, còn chị ấy chỉ có thể kiếm chút tiền nhỏ.
Nhìn chị dâu Triệu kiếm được nhiều tiền, chị dâu Ngưu không cam lòng, tương ớt này ai không biết làm, chị ta cũng muốn học theo chị dâu Triệu mở một xưởng tương ớt nhỏ, chị ta không muốn làm vặt vãnh, muốn làm lớn hơn một chút, mới đầu cần đầu tư vốn.
Tuy có thể tới ngân hàng vay nhưng chị ta không dám vay, sợ gánh chịu nguy hiểm, bèn muốn tìm người khác hợp tác, chị ta bèn nghĩ tới Triển Ngải Bình, muốn mượn chút tiền từ chỗ cô.
Chị ta biết Triển Ngải Bình có tiền, riêng sách phụ đạo toán tiểu học đó của cô cũng kiếm được không ít tiền rồi.
Triển Ngải Bình nói: “Chị muốn hợp tác với em mở xưởng tương ớt?”
“Đúng vậy, em không thấy đồ bên nhà họ Triệu bán rất được sao…chị thấy cũng không ngon tới đâu, ai không biết làm.”
Triển Ngải Bình nói: “Tay nghề của chị dâu Triệu tốt, tương ớt ăn kèm cơm do chị ấy làm ngon.”
Nói là tương ớt, cũng có thể nói là một loại tương chan cơm, bình thường không ăn được đồ ngon uống được rượu tốt, ăn kèm chút tương ớt thật sự hao cơm, ăn kèm với cơm hay màn thầu đều ngon.
Gia đình có điều kiện bình thường cũng sẽ mua ít tương ớt về ăn với cơm, cũng được coi là cải thiện ăn uống, cho nên bán rất chạy.
Chị dâu Ngưu nói: “Chị đã làm cho cô ấy lâu rồi, chị biết từ sớm, làm còn ngon hơn cô ấy.”
Còn không phải vì thấy người ta kiếm tiền nên hùa nhau làm, cuối cùng lại cạnh tranh giá với nhau, kéo thấp lợi nhuận sao.
Triển Ngải Bình nói: “Chị dâu Ngưu, chị đi tìm người khác đi, nhà bọn em sắp chuyển đi rồi, đâu có thời gian hợp tác làm ăn với chị.”
Chị dâu Ngưu thầm nghĩ bởi vì nhà cô sắp chuyển đi, còn nhiều tiền mới muốn mượn chút tiền từ Triển Ngải Bình.
“Em yên tâm, cái này hồi vốn nhanh, kiếm về nhanh lắm, bác sĩ Triển, em phải nắm bắt cơ hội, chị chia hoa hồng với em.”
Triển Ngải Bình từ chối: “Không không không, nhà em không làm cái này đâu.”
“Chị dâu Ngưu, ngoài chị, còn có chị dâu khác có lòng làm cái này không? Em khuyên chị đừng làm, đợi các chị làm hết, cẩn thận không bán đi được.”
Chị dâu Ngưu trừng cô: “Em nói kiểu gì vậy? Sao có thể không bán được, em không biết bao nhiêu người giành mua.”
Triển Ngải Bình cười nói: “Chị xem xem bây giờ bao nhiêu người các chị giành làm, không khéo giá mua ớt sẽ cao lên.”
Chị dâu Ngưu không tin lời cô, đáy lòng thầm mắng cô không hiểu tư duy làm giàu, bảo thủ.
Đợi bọn họ giàu lên, cô còn ở góc nhỏ đó bán sách kiếm tiền.
Tiễn chị dâu Ngưu đi, sau đó Triển Ngải Bình lại gặp thêm mấy người nữa, muốn mượn tiền của cô làm ăn, không ít người thấy chị dâu Triệu kiếm tiền đều rất đố kỵ, không cam lòng chỉ làm thuê dưới trướng chị ấy, toàn bộ đều muốn tự làm riêng.
“Tiểu Triển à, bác sĩ Triển, bây giờ em đi rồi, em sẽ bỏ lỡ cơ hội này, cơ hội kiếm nhiều tiền!”
“Bây giờ tiền dễ kiếm, em không biết thôi, bây giờ bọn họ tăng ca thêm giờ làm việc đó!”
Hai vợ chồng Trương Lệ Dung bị chị dâu Ngưu thuyết phục, trước đây hai người họ còn không hòa hợp lắm, bây giờ nắm tay nói cười, lại quyết định cùng làm ăn với nhau.
Trương Lệ Dung nhìn người ta kiếm tiền, nhìn tới thèm thuồng, trước đây cô ta và đoàn trưởng La đã tích góp không ít, mang tâm tư cũng muốn kiếm nhiều tiền.
Cố Thịnh đánh giá nói: “May mà họ đều muốn bắt chước chị dâu Triệu, nên toàn bộ đều bắt chước em, vậy bọn trẻ khóc mất.”
E là bọn trẻ không hi vọng sách phụ đạo trên thị trường phun trào như giếng nước, thế nhưng một thị trường rộng lớn như vậy, rất nhiều người muốn tham gia vào, Triển Ngải Bình biết, đã bắt đầu có nhà xuất bản khác muốn nhái bộ sách của cô rồi.
Bây giờ không có ý thức bản quyền gì, đều là có gì học nấy, hôm nay tung ra, ngày mai bị người khác nhái theo, người đầu tiên nhất ăn miếng bánh kem to nhất, bánh kem còn lại ngày càng nhỏ đi, cuối cùng có thể thâm hụt vốn.
Triển Ngải Bình hỏi anh: “Có ai tìm anh kéo đầu tư không?”
Trước đây thứ gì cũng cần phiếu, không có phiếu dù có tiền cũng không tiêu được, trong tay của vài người trữ không ít phiếu, bây giờ bắt đầu rất nhiều thứ không cần phiếu, lưu thông tiền bạc cũng trở nên nhanh chóng, kinh tế sống dậy.
Cố Thịnh lắc đầu: “Anh đâu có tiền? Đều để vợ anh quản hết.”
Cho nên đồng chí Cố Thịnh không có ai hỏi han, vô cùng thanh nhàn, không có ai tìm anh bàn mộng phát tài.
Triển Ngải Bình nói: “Bây giờ áp lực đều dồn hết lên người em, trong tay hai chúng ta đang cầm một số tiền, có thể đầu tư chút làm ăn gì đó…những việc này đợi chúng ta chuyển nhà xong rồi tính đi.”
Cô và Cố Thịnh nói thật, không có đầu óc thương nghiệp gì, bảo Triển Ngải Bình đi kéo đầu tư, cô cũng không làm được chuyện này, nhưng trong tay nhà họ có tiền, có lẽ có thể đầu tư chút kinh doanh gì đó. Mới đầu Triển Ngải Bình lên kế hoạch mở một quán cơm nhỏ, mời thêm đầu bếp giỏi…hướng này không tồi, nếu mở ở đây, cô còn có không ít đường thu mua nguyên liệu, bây giờ họ sắp đổi chỗ, chuyện mở quán cơm vụt tắt.
Tất cả đều đợi tới nơi mới rồi quyết định.