Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 656 - Chương 656. Quà Lưu Niệm 1

Chương 656. Quà lưu niệm 1 Chương 656. Quà lưu niệm 1

Triển Ngải Bình tới viện vệ sinh Nham Tâm một chuyến, tới hoàn thành bàn giao công việc cuối cùng, cô sắp phải tới viện y học Quế Thành làm giáo viên rồi, bác sĩ Hạ đề cử, Triển Ngải Bình đồng ý.

Sống cuộc sống giáo viên vườn trường vài năm, đợi ít năm nữa bắt đầu khôi phục kỳ thi thạc sĩ, cô còn phải tiếp tục học lên, bây giờ vừa hay ở trường đọc thêm sách.

Người khác bỏ nghề đi kinh doanh kiếm tiền, hai vợ chồng họ song song chuyển ngành làm giáo viên.

Triển Ngải Bình mang không ít kẹo và bánh, còn có nhiều trái cây, chia cho nhân viên làm việc ở bệnh viện, mọi người đều có chút không nỡ.

“Viện trưởng Triển, chị thật sự sắp đi rồi, thật sự không nỡ…”

Triển Ngải Bình tạm biệt từng người, cô gái nhỏ Trịnh Tuyết Mai cũng dẫn mấy đứa trẻ tới tìm cô, Trịnh Tuyết Mai chính là bé gái sinh non năm đó, khi cô vừa tới đã chữa trị, bây giờ là một học sinh tiểu học đeo khăn quàng đỏ.

Trịnh Tuyết Mai nói: “Bác sĩ Triển, cháu thuộc bài Thang Đầu Ca rồi, cháu còn biết mấy trăm loại dược liệu, sau này cháu cũng muốn làm một bác sĩ.”

“Được chứ.” Triển Ngải Bình cười xoa đầu cô bé.

Từ năm 71 tới năm 79, tám năm đã trôi đi, Triển Ngải Bình nhìn bệnh viện phía sau, lầu gia thuộc mới đã được xây xong, lầu phòng bệnh cũng xây xong, còn có phòng phẫu thuật…Hai dãy nhà trệt cũ còn lưu lại, bọn trẻ chơi đùa trong viện dp hai dãy nhà trệt và tòa lâu gia thuộc vây lại, có người dựng dàn mướp trong vườn hoa trước cửa, trong viện còn có đình nhỏ bằng gỗ, dành cho người ta nghỉ ngơi, bên cạnh còn có ghế đá và bàn đá, bình thường tan làm xong, rất nhiều người lớn ngồi trước bàn đá đánh bài, một đám lớn vây xem, bọn trẻ thì ở một bên chơi đùa.

Lúc chạng vạng mặt trời lặn về phía tây cũng vô cùng náo nhiệt, tà dương đỏ chiếu xuống, bọn trẻ đuổi nhau ầm ĩ, hoặc là cưỡi xe đạp của người lớn, hoặc là xe bánh nhỏ của con nít, luồn lách khắp nơi.

Mấy đứa trẻ như Tiểu Thang Viên thích chơi trốn tìm với các bạn nhỏ trong bệnh viện, bởi vì nơi này thực sự có quá nhiều nơi có thể trốn…

Trong đầu có quá nhiều hình ảnh hồi ức, trong lòng Triển Ngải Bình thực sự rất lưu luyến.

“Viện trưởng Triển! Tới chụp hình!” Một dãy y tá ăn mặc chỉnh tề liên tục gọi Triển Ngải Bình tới chụp hình, bạn một tiếng viện trưởng Triển, tôi một tiếng viện trưởng Triển, Triển Ngải Bình mỉm cười đi tới, chụp rất nhiều bức ảnh chung.

Sau khi viện trưởng Triển đi rồi, viện trưởng mới là bác sĩ Triệu, cũng tức là viện trưởng Triệu ăn nấm trúng độc ầm ĩ đòi rời khỏi đó.

Ai mà ngờ cuối cùng anh ta có thể làm viện trưởng của bệnh viện này chứ?

Đôi lúc hồi tưởng lại, viện trưởng Triệu cũng rất buồn bực: “Sảy chân một lần lưu hận nghìn đời.”

Viện trưởng xui xẻo báo cáo hôm đó ăn nấm trúng độc như anh ta sợ là sẽ vĩnh viễn ghi vào sử sách bệnh viện, trở thành nhân vật truyền thuyết mà tất cả bác sĩ mới vừa vào bệnh viện đã nghe thấy.

Bác sĩ Triệu vừa lên làm viện trưởng đã cánh cáo mọi người: “Bây giờ tôi đã làm viện trưởng, sau này mọi người không được nhắc tới chuyện này nữa.”

Y tá bác sĩ khác đều cười phì ra, ai nghe lời uy hiếp của anh ta chứ, chỉ là thầm thì nói nhỏ, ai biết là ai nói?

Bác sĩ Triệu: “…”

Triển Ngải Bình nói với bác sĩ Triệu: “Sau này bệnh viện này giao cho anh rồi.”

“Đừng trúng độc nữa.”

*

Dạo này Tiểu Thang Viên rất bận, bận chào tạm biệt rất nhiều người, ngay cả Kim Bảo Nhi ở nhà bên cạnh cũng nói hai lần, Kim Bảo cũng rất lưu luyến cô bé, vừa nghe nói Tiểu Thang Viên không làm hàng xóm với cậu bé nữa, khóc tận hai lần.

Trương Lệ Dung rất buồn bực, nhưng cô ta trầm mê trong đại nghiệp kiếm tiền, tạm thời không quản việc này.

Tiểu Thang Viên vô cùng tiếc nuối nói với Lục Trình: “Sau này vị trí lớp trưởng của tớ là của cậu rồi.”

Cô bé thật sự lưu luyến sự nghiệp lớp trưởng hừng hực khí thế ngày trước của mình, bây giờ cô bé phải nhường chức lớp trưởng cho Lục Trình, hơn nữa Tống Tử nhà cô bé cũng phải giao cho nhà Lục Trình nuôi giúp.

Sau này chưa chắc có thể có đại viện như thế này để nuôi chó, Triển Ngải Bình nghĩ ngợi, vẫn định để con chó săn này lại đây, ít nhất ở đây, nó không có gì ràng buộc.

“Chức lớp trưởng đã cho cậu rồi, cậu đừng đánh nhau với Tống Tử.”

Lục Trình cạn lời: “Tớ mới không đánh nhau với chó.”

Trước đây không, sau này cũng sẽ không.

Tiểu Thang Viên nói: “Cậu cũng không đánh thắng Tống Tử, chức lớp trưởng là của cậu rồi, cậu hời rồi.”

Lục Trình lắc đầu: “Tớ không làm lớp trưởng, tớ tiếp tục làm ủy viên lao động của tớ.”

“Được thôi.” Tiểu Thang Viên thầm nghĩ tên này làm ủy viên lao động giám sát người khác lao động nghiện rồi, mà anh trai ruột Oa Bao Nhục của cô bé đang có dã tâm lên kế hoạch làm lớp trưởng.

Bình Luận (0)
Comment