“Cậu…” Lục Trình nhìn Tiểu Thang Viên, biết nhà cô bé sắp chuyển đi, trong lòng cậu bé vô cùng không nỡ, nhưng cậu suy nghĩ, vẫn không nói ra lời lưu luyến mà nói: “Sau này tới tết, mẹ tớ vẫn sẽ tìm mẹ cậu đánh mạt chược.”
Tiểu Thang Viên gật đầu: “Tớ còn muốn làm linh vật may mắn cho mẹ tớ.”
Hai người mẹ tốt nghiệp trường pháo binh đó luôn muốn phân cao thấp.
Lúc chia tay, hai người họ còn trao đổi món quà nhỏ đã tỉ mỉ chuẩn bị, Lục Trình tặng Tiểu Thang Viên ba mươi chiếc khăn tay nhỏ, đủ loại hoa văn trang trí, khiến Tiểu Thang Viên vô cùng chấn kinh.
Cô bé thốt lên: “Nhiều như vậy!”
Lục Trình nói: “Đây là đồ mua bên vùng duyên hải, sau này cậu chăm giặt đi.”
Cậu bé đã giúp cô bé giặt khăn tay bao nhiêu lần rồi.
Tiểu Thang Viên bẩn bẩn trước nay không thích giặt khăn tay này.
Dùng khăn tay miễn phí của cậu ấy nhiều năm như thế, Tiểu Thang Viên thật sự hơi ngại, thực ra cô bé muốn nói bây giờ mình đã chăm lên không ít, ít nhất giặt một hai lần, cô bé còn dùng khăn giấy!
Tiểu Thang Viên thổn thức: “Quà của hai chúng ta trùng rồi.”
Tiểu đồng chí Viên Viên cũng tặng cho anh Trình Tử của cô bé khăn tay, số lượng ít hơn một chút, năm chiếc khăn tay, xem ra là cô bé keo kiệt rồi.
Tiểu Thang Viên nói: “Hai mươi lăm chiếc còn lại sau này đưa cậu sau.”
Lục Trình: “?” Cậu lấy nhiều khăn tay như thế làm gì?
Tiểu Thang Viên tặng khăn tay cho cậu bé, cậu bé vẫn nhận, Tiểu Thang Viên bẩn này không biết đã nợ cậu bé bao nhiêu chiếc khăn tay rồi.
Hai người trao đổi khăn tay với nhau, Tiểu Thang Viên vui vẻ nói: “Chúng ta đại khái chính là trao khăn tay như trong sách nói á!”
Lục Trình nghi hoặc: “Vậy sao?”
Tiểu Oa Bao đi ngang qua: “????”
Hai người này đọc sách tới đâu vậy?
(Thực ra trao khăn tay mà Viên Viên nói là ám chỉ việc trao đổi món quà nhỏ và nhẹ giữa hai người phụ nữ với nhau.)
*
So với anh chị cần phải tạm biệt rất nhiều người, Tiểu Miên Hoa an nhàn hơn rất nhiều, cô bé có rất nhiều búp bê vải đáng yêu, cô bé hây hây kéo thùng ra nhét vào, nhét tất cả búp bê vải vào.
Cuối cùng cô bé cũng nằm vào trong, vô cùng vui vẻ, Tiểu Miên Hoa cảm thấy ngủ trên búp bê vải thoải mái hơn trên giường nhiều.
Cuối cùng Triển Ngải Bình phát hiện con gái út ngủ trong thùng, còn chảy một bãi nước dãi, thấm ướt chân của hổ vải.
“Tiểu Miên Hoa?” Triển Ngải Bình nhẹ nhàng đánh thức cô bé.
“Mẹ?” Tiểu Miên Hoa mở to mắt, khi nhìn thấy mẹ trước mặt, cô bé ngơ người.
Con bé này ngủ tới mơ hồ rồi.
Triển Ngải Bình lau miệng cho con gái: “Bảo con dọn đồ của mình, con đựng mình vào trong luôn.”
Con gái của cô sao lại dễ ngủ như vậy, thật giống cô.
“Mẹ, ngủ rất thoải mái, còn muốn rất nhiều búp bê vải nữa.”
Triển Ngải Bình hôn lên mặt cô bé: “Chăm chỉ dọn đồ.”
Sau này mua đệm lò xò, ngủ càng thoải mái.
*
Điều khiến Triển Ngải Bình khó xử lý nhất là viện trong nhà, rau dưa trồng thì thôi…cuối cùng cô vẫn định đào gốc hoa mang đi, cô cẩn thận đào hoa ra, trồng trong chậu trước, đợi sau này tìm chỗ trồng vào.
Cắt sửa nhánh hoa đang nở hoa, sửa lá, sửa rễ…
Cố Thịnh ngồi xổm bên cạnh cô, nhẹ giọng hỏi: “Thích như vậy à?”
Triển Ngải Bình gật đầu.
Cố Thịnh cười nói: “Bây giờ còn bận, đợi anh già đi, nghỉ hưu rồi, ngày nào cũng trồng hoa trong vườn cho em.”
“Hứa đó.” Triển Ngải Bình mỉm cười nhìn anh: “Chúng ta già rồi phải ở căn nhà có viện lớn, còn phải có hai tầng, trong viện trồng rất nhiều hoa, còn phải nuôi một con chó.”
Thu xếp xong đồ đạc, gia đình rời khỏi nơi đã sống hơn tám năm này.
Trên đường bôn ba mệt mỏi, nhìn thấy rất nhiều rất nhiều núi, núi đá giống như từng cây măng đá sừng sững, hình dạng gì cũng có, rất nhiều rất nhiều hồ và sông, băng qua không ít cây cầu, mặt sông rất rộng, lúc hoàng hôn rất đẹp, mặt trời đỏ chiếu vào trong nước, đập vào mắt đều là gợn sóng trong trẻo như vàng vụn, phía xa là dãy núi dài miên man, giống như một bức tranh thủy mặc.
Kiến trúc đều không cao, nhìn về xa xa giống như là trấn nhỏ trong tranh cổ, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy núi xa, núi, nước, kiến trúc kết hợp lại với nhau, xanh biếc một mảng.
Bên sông có không ít người câu cá, có chiếc thuyền đưa du khách qua sông, rất là an yên.
Tới nơi, Triển Ngải Bình có một cảm giác bị cảnh vật bủa vây, khắp nơi đều là cảnh.