Lúc này, phiếu lương thực đã bắt đầu dư ra, trên thị trường còn lặng lẽ xuất hiện một loại lúa có mức giá thương lượng và không cần phiếu lúa, chỉ là không công khai ra.
Từ lúc này trở đi, các loại phiếu chứng sẽ bắt đầu lần lượt rời khỏi thị trường.
Bởi vì quả thật ăn bún rất hời, cho nên ở đây sáng trưa tối đều bán bún, buổi trưa người ăn bún ít, sáng tối nhiều, buổi tối có vài cửa hàng bún xếp hàng rất dài.
Gia đình Triển Ngải Bình đều ăn bún kho, bề ngoài bún mắm này trông có vẻ được chế biến vô cùng đơn giản, giống như mấy giây là làm xong, một người phụ trách trụng bún với nước sôi, bỏ vào trong bát, một người khác thêm một thìa đậu tương xào, hỏi bạn muốn thịt bò kho hay là thịt bò áp chảo, cuối cùng thêm một thìa nước kho là xong rồi.
Giống như trên dây chuyền sản xuất, rất nhanh từng bát lại từng bát, cho dù phải xếp hàng nhưng cũng không tốn quá nhiều thời gian.
Cầm bát bún, cuối cùng là dựa theo khẩu vị của mình mà thêm các loại ớt hành đậu đũa muối chua, ăn vô cùng tiện lợi, cũng không làm lỡ chuyện, mùi vị khá ngon, chẳng trách người ở đây đều thích ăn bún.
Sau khi nhà họ Cố chuyển tới đây, bữa sáng cũng hầu như biến thành bún, thi thoảng buổi tối lười nấu cơm, cũng ăn bún.
Ngoài bún kho, cũng có rất nhiều bún nước ngon, đặc biệt là nước xương ống đậu nành, bên trên tưới chút dầu đỏ, nổi thịt vụn lên, vô cùng thơm.
Mỗi ngày ăn bún đều sẽ không ngán.
Ăn xong bún rồi về nhà.
Cả gia đình lần lượt tắm rửa, Triển Ngải Bình thay bộ quần áo sạch sẽ, nghĩ nhanh thôi trong nhà cũng sẽ mua máy giặt, gia đình cô vừa chuyển tới đã mua tủ lạnh, tủ lạnh là vật phẩm cần thiết trong cuộc sống, có thể giữ thực phẩm tươi không hỏng, quan trọng hơn tivi và máy giặt.
“Bác sĩ Triển, có nhà không?” Chị dâu La ở lầu một tới nhà tìm Triển Ngải Bình, chị ấy là một người phụ nữ ngoài bốn mươi, tóc ngắn, gầy gầy bé bé, da trắng nõn, đuôi mắt có ít nếp nhăn.
Triển Ngải Bình mở cửa cho chị ấy: “Chị dâu La, chị tới có việc gì thế?”
“Tặng cho em chút đậu đũa muối chua, ớt muối chua, còn có gừng muối chua do chị muối…” Chị dâu La đưa bát đồ trong tay cho Triển Ngải Bình, Triển Ngải Bình nói cảm ơn chị ấy.
Không ít gia đình đều có vò muối chua, dùng để muối đồ, Triển Ngải Bình cũng muốn muối chút ớt chua củ cải chua gì đó.
Chị dâu La nói: “Nhà em chuyển tới mấy ngày rồi nhỉ? Đã quen chưa? Dạo khắp nơi chưa?”
Triển Ngải Bình gật đầu: “Đã sắp ổn định rồi, chị muốn vào xem thử không?”
Chị dâu La đang có ý này, chị ấy vừa vào nhà đã nhìn tủ lạnh nhỏ hai tầng màu lục trong nhà Triển Ngải Bình, mục đích chuyến này của chị dâu La chính là chiếc tủ lạnh này, chị ấy muốn tới xem thử tủ lạnh nhà cô.
“Đây là tủ lạnh nhà em à, còn có hai cửa…”
Triển Ngải Bình dẫn chị ấy đi xem tủ lạnh, bên trên giữ tươi, bên dưới làm đông, tủ lạnh nhỏ màu lục, không cao bằng học sinh tiểu học, không nhét được bao nhiêu đồ.
Chị dâu La sờ lớp vỏ tủ lạnh: “Ài, sao lại nóng?”
Triển Ngải Bình nói: “Bên trong làm lạnh, bên ngoài tỏa nhiệt, hai bên tủ lạnh dùng để tỏa nhiệt, cho nên nóng.”
“Thật thần kỳ!” Chị dâu La kinh ngạc nói, chị ấy mở tủ lạnh ra xem qua xem lại mấy lần, vươn tay cảm nhận khí lạnh bên trong, hỏi: “Bỏ thịt vào, có thể đông bao lâu?”
Triển Ngải Bình nói: “Bỏ vào ngăn đông, mấy tháng cũng sẽ không hỏng.”
“Vậy tốt quá rồi!” Trong mắt chị dâu La sáng bừng lên, tựa như chị ấy đã đưa ra một quyết định gì đó nhưng lại vô cùng xót, giống như cắt một dao vào tim chị ấy.
Điều kiện trong nhà chị dâu La không được coi là kém, chồng có công việc, chị ấy ở nhà chăm con, nuôi một cặp trai gái, chị ấy rất biết tiết kiệm, bình thường không nỡ mua thứ gì cao giá, nhưng trong nhà luôn phải trữ ít đồ ăn.
Mấy năm qua, ăn mặc tốt hơn trước đây nhiều, cứ dăm ba hôm là có thể ăn được thịt, trong nhà cũng có tích lũy không ít…Đáng tiếc đồ mới mẻ xuất hiện trên thị trường quá nhiều, tivi tủ lạnh gì đó.
Thứ như tivi, chị dâu La không thèm, chị ấy thèm tủ lạnh của người ta, có thể bỏ đồ được, rau gì thịt gì, bỏ vào là có thể cất trữ rất lâu, điều này khiến chị ấy rung động.
Chị ấy rất muốn có một chiếc tủ lạnh, chị ấy muốn nhét đầy ắp tủ lạnh.
Nhưng tủ lạnh rất đắt, chị dâu La lại không nỡ đi mua tủ lạnh, tuy tiền tiết kiệm của nhà họ có thể mua nổi tủ lạnh, nhưng số tiền này phải để dành rất lâu mới có.
Chị dâu La rối rắm rất lâu, đều không nỡ đi mua tủ lạnh.
“Bác sĩ Triển, thứ này không dễ hỏng nhỉ?” Chị dâu La rất sợ mua thứ này về, chưa được mấy ngày đã hỏng rồi, vậy thì phải làm sao.
Triển Ngải Bình nói: “Không dễ hỏng.”