Triển Ngải Bình lại dẫn con gái thường tới nhà chị dâu La uống trà dầu, dần dần, trong đầu cô lại có ý tưởng, cô nghĩ có nên đầu tư tiền mở một quán trà dầu không.
Cô cảm thấy mở quán trà dầu sẽ kiếm được miếng bánh đầu, thuộc ngành ăn uống, đầu tư cũng không lớn, tuy rất nhiều người đều biết nấu trà dầu tại nhà, nhưng không nhất thiết trà dầu của nhà nào cũng ngon, bầu không khí trong quán trà cũng khác, có thể tạo môi trường tốt một chút.
Quanh đây cũng có không ít đại viện công chức chính phủ, giáo viên trung tiểu học, bác sĩ y tá…cứ dăm ba hôm đồng nghiệp văn phòng tụ họp, ra ngoài uống trà ăn điểm tâm nói chuyện đốt thời gian rất thích hợp.
Trọng điểm là đốt thời gian tốt, cũng không giống ở trên bàn rượu, uống từng ly rượu, mà là uống trà ăn điểm tâm, hạt dưa, uống từng ly trà nóng, các đồng nghiệp giáo viên nói chuyện, chi phí cũng không cao, phần lớn người đều có thể chi được.
Lúc này, thứ bán chạy nhất là gì? Là hạt dưa, chính là thứ ăn vặt giá rẻ, lại có thể đốt thời gian như vậy, ngược lại có thể kiếm được lợi nhuận cao.
Ngoài bán trà dầu, còn có thể tiêu thụ lá trà Phổ Nhỉ, bên Triển Minh Chiêu còn có hệ thống xưởng trà…
Mở một quán trà dầu, có lẽ chi phí trong khoảng mười nghìn tệ, cho dù lỗ cũng sẽ không quá nặng nề, tiệm trà dầu nhà mình bán được, cũng là một chỗ tốt để tụ tập đốt thời gian.
Sau khi nghĩ như vậy, buổi tối trước khi ngủ, Triển Ngải Bình thương lượng với Cố Thịnh: “Anh nói…em đi tìm chị dâu La hợp tác mở một tiệm trà dầu được không? Bọn em đầu tư tiền, để chị dâu La góp kỹ thuật, em từng uống trà dầu của rất nhiều người, em vẫn cảm thấy trà dầu do chị ấy làm ngon.”
Cố Thịnh ôm cô: “Mở tiệm trà à? Vậy đúng là tốt quá rồi!”
Triển Ngải Bình bật cười: “Tốt cái gì mà tốt.”
“Có chỗ cho em dày vò.”
Triển Ngải Bình ôm cổ của anh, hôn vào cằm anh: “Anh nói như vậy, em coi như anh đồng ý rồi.”
“Em dày vò đi, tiền trong nhà chúng ta không phải do em quản sao, anh đều nghe lời vợ.”
Triển Ngải Bình nói: “Lỗ rồi anh đừng đạp em xuống sông cho cá ăn.”
Cố Thịnh bật cười: “Đâu có nỡ.”
Thương lượng xong với Cố Thịnh, Triển Ngải Bình tìm một thời gian, đi tìm chị dâu La dưới lầu nói chuyện này: “Chị dâu La, chúng ta cùng mở một quán trà dầu đi.”
Trong đầu Triển Ngải Bình đã nghĩ xong sẽ bố trí quán trà dầu như thế nào, chắc chắn môi trường phải có chút cổ xưa, dụng cụ ly trà chén trà đều phải đặt làm riêng, người ta ra ngoài tới quán trà dầu uống trà cũng là mua môi trường và phục vụ.
Chị dâu La nghe ý của Triển Ngải Bình, chị ấy không dám tin nhìn cô: “Em nói hai chúng ta lên phố mở tiệm trà dầu?”
Dựng một sạp trà dầu trên phố không khó.
Sau khi cho phép kinh doanh cá thể, trên mặt phố mặt sông có rất nhiều sạp nhỏ đơn giản, bán gì cũng có, trước đây chị dâu La cũng từng nghĩ chuyện này, nhưng chồng của chị ấy không đồng ý, chồng của chị ấy cảm thấy thể diện công việc của mình, lương cũng không thấp, nuôi nổi gia đình, tuyệt không cho vợ mình lên phố xuất đầu lộ diện buôn bán nhỏ, không có thể diện, kiếm tiền cực nhọc.
“Em ở nhà hưởng phúc không được sao? Cả ngày cứ muốn ra ngoài làm này làm kia, em ra ngoài lăn lộn, chuyện trong nhà ai lo?”
Chị dâu La không thể phản bác được, nhưng trong lòng chị ấy không quá đồng tình, bây giờ hai đứa con đều lớn, cũng đi học rồi, việc nhà trong nhà có thể nhiều bao nhiêu? Một ngày rảnh hơn một buổi, thấy họ làm sạp mở cửa hàng nhỏ kiếm ít tiền, trong lòng chị dâu La có chút thèm muốn.
Chị ấy cũng muốn kiếm chút tiền, người ta mua đồ điện mới, chị ấy cũng muốn mua thêm vài món đồ điện, sau khi mua tủ lạnh, lại nghe nói máy giặt, còn có tivi, dùng lương của chồng góp, vậy phải góp bao lâu?
Triển Ngải Bình nói: “Ý em là mở một quán trà dầu, chúng ta xây một gian nhà, không dựng sạp ở bên ngoài.”
“Hả?” Nghe Triển Ngải Bình nói như vậy, chị dâu La lại cảm thấy không đáng tin, làm một cái sạp trà trên phố còn đơn giản, chỉ là không quá hãnh diện lắm, nhưng vốn cũng thấp, không phiền toái, mà nếu thật sự mở quán trà, đó là chuyện vô cùng phiền phức, đầu tiên phải đầu tư vào không ít tiền.
Triển Ngải Bình nói: “Ở bên cạnh đại viện cơ quan, không phải có căn nhà ngói bỏ hoang sao? Là nhà công, chúng ta thuê, sửa sang sơn lại một chút, thêm ít ngói mới, sửa này sửa kia, làm thành quán trà nhỏ cổ xưa, em cảm thấy nơi đó không tồi.”
Bây giờ các loại thí điểm cải cách, rất nhiều tư sản quốc hữu phế cũ đều cho thuê ra ngoài, dạo này Triển Ngải Bình đã nhìn trúng một nơi, nơi đó không phải nơi sầm uất, không nằm trên đường lớn, hơi hẻo lánh, nhưng vị trí tốt, nếu mở quán cực kỳ cần lưu lượng người thì không phù hợp, nhưng nếu là vị trí quán trà thì rất không tồi, cũng đủ lớn.
Chị dâu La chớp mắt: “Ngay cả chỗ em cũng nghĩ xong rồi à?”