Càng tới cuối năm, Triển Ngải Bình càng cảm nhận được tư vị yêu phong của Quế Thành, mùa đông ở đây cực kỳ lạnh, khác với cái lạnh khô của phương bắc, đây là cái lạnh ẩm thấu xương thịt.
Cái ướt lạnh này khiến người ta có cảm giác khó chịu nghẹt thở ngột ngạt, giống như trên người bị thứ gì đó đè vậy.
Điều khiến người ta không chịu nổi nhất vẫn là chạm cái gì cũng giống như ướt. Quần áo phơi không khô, phơi khô rờ vào cũng giống như ướt.
“Quần áo đã phơi mấy ngày rồi, rốt cuộc khô rồi hay chưa khô vậy?”
Chị dâu La nói với cô: “Em sờ bằng tay không biết được đâu, quần áo phơi khô hay chưa, em dùng mặt cảm nhận…”
“Chắc khô rồi nhỏ? Khô rồi vẫn như thế này?”
Chị dâu La nói: “Phơi tách ra chút, đừng dính cục lại, treo lâu có mùi ẩm.”
Mùa đông ở phía bắc, mặc áo bông lớn, mặc áo lông vũ dày cộm là có thể chống rét lạnh, chắn khí lạnh ở bên ngoài. Mà mặc áo bông dày ở đây cũng không có quá nhiều tác dụng, bởi vì luồng lạnh ẩm đó cực kỳ có thể chui vào trong quần áo, khiến người ta cảm thấy bông đều ướt, quần áo ướt, không thể chống lạnh.
Cho nên cùng mặc một chiếc áo lông vũ, ở phương bắc âm độ sẽ cảm thấy rất ấm áp, mà ở đây vẫn cảm nhận được một luồng lạnh ẩm chạy loạn sau sống lưng.
Dùng thuật ngữ game để hình dung, đại khái chính là không khí lạnh ở đây sử dụng ma pháp công kích, tự xuyên thấu, không thể phòng ngự.
Triển Ngải Bình mặc áo bông đội gió rét ra ngoài đi một vòng, cô liền cảm thấy gió ẩm buốt thổi ướt tóc của mình, rõ ràng không cảm thấy có mưa nhưng lại có tư vị ướt át, trong gió mang theo nước, ẩm ẩm.
Da của con người cũng bị gió thổi tới tái đỏ, giống như là ngâm nước vậy.
“Lạnh quá lạnh quá lạnh quá lạnh quá ——” Triển Ngải Bình băng qua cửa, chỉ đáng tiếc, vào trong nhà cũng không thấy ấm áp, thậm chí có thể nói, sau khi ngồi xuống, trong nhà còn lạnh hơn bên ngoài.
Cô xoa tay sưởi ấm trước một chậu lửa than, với mùa đông này, cô thật sự muốn ở bên chậu than, không đi đâu hết.
Triển Ngải Bình mặc áo bành tô da chồn do chị hai tặng, co quắp trên ghế sưởi ấm bất động.
May là đã nhận chiếc áo bành tô da chồn này.
Vừa nãy cô ra ngoài nhận mấy bức thư về, có vài bức do mấy anh nhà họ Cố gửi tới, cũng có vài bức do Lục Trình viết cho hai anh em Tiểu Oa Bao, còn có thư của Thẩm Lệ Thanh, cô đều chưa bóc, đặt bên chậu than sưởi ấm.
Mu bàn tay của Triển Ngải Bình cóng tới đỏ au, nói ra cũng kỳ, rõ ràng cảm thấy khắp nơi đều rất ẩm ướt, nhưng da lại bị khô nứt bong tróc, phải bôi chút dầu.
Chẳng mấy chốc, Cố Thịnh đã về, anh mặc áo bành tô quân đội kiểu mới dày cộm, mũ bông dày, lúc đứng ở cửa, Triển Ngải Bình cảm thấy anh là một chiếc bóng đen to lớn, thật sự giống một con gấu.
Triển Ngải Bình vẫy tay với anh: “Tới đây ngồi, sưởi ấm.”
Cố Thịnh ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh cô, Triển Ngải Bình cảm thấy mình với anh giống như hai con chim cánh cụt, Cố Thịnh lấy mũ xuống, góc tai của anh bị cóng đỏ, toàn thân anh chỉ có tai sợ lạnh nhất.
Triển Ngải Bình vừa thấy tai của anh đã cười thành tiếng, mang chiếc tai đỏ ửng như vậy, chủ nhiệm Cố lại trẻ ra năm tuổi.
“Có muốn em làm cái chụp tai cho anh không?” Triển Ngải Bình vẫn rất thương chồng mình, sợ tai anh bị cóng nặng.
“Không cần.” Tất cả đều bị cóng, chỉ mình anh đeo chụp tai, ảnh hưởng không tốt.
“Em xem xem, ây ya, hình như bị cóng nổi mụn rồi, em mát xa xoa chút thuốc cho anh.”
Cố Thịnh nắm tay cô lại: “Đừng nhúc nhích, sao tay em lại lạnh thành thế này?”
Tay của Triển Ngải Bình lạnh như băng, không có chút ấm áp nào.
Triển Ngải Bình một lời khó nói: “Ai biết mùa đông này lại lạnh như vậy, làm kiểu gì cũng không giữ ấm được.”
Cố Thịnh mở rộng áo bành tô quân đội của mình ra, bọc cô vào trong, Triển Ngải Bình dứt khoát cởi áo bành tô da chồn đó xuống, cô phát hiện chiếc áo bành tô da chồn này cũng không có quá nhiều tác dụng, nơi này quá ẩm, đầu tiên phải giữ nóng quần áo lạnh lẽo mới dễ chịu.
Áo bành tô gì đó đều không tốt bằng nhiệt độ cơ thể tự nhiên.
Triển Ngải Bình nằm trong lòng anh, cảm thấy cực kỳ thoải mái, cô chủ động hôn lên mặt của Cố Thịnh, tới gần mới phát hiện, làn da trên hai má anh đều lạnh.