Triển Ngải Bình không chỉ mua thêm tivi màu và máy giặt nhập khẩu cho nhà mình, cô còn một hơi mua bốn chiếc đệm lò xò cao cấp mềm mại không ẩm lại, một miếng đệm như thế mất hơn hai trăm tệ, bốn chiếc cộng lại gần một nghìn tệ, có thể nói là rất xa xỉ, cô còn mua một bộ sô pha lò xò cao cấp.
Nhà họ chuyển tới gần nửa năm, trước đây vẫn ngồi băng ghế gỗ, lần này có thể nói là nâng cao chất lượng phòng khách, sô pha, trà kỷ, bàn ăn, tủ tivi…đều là mới mua, mấy món đồ lỉnh kỉnh trước đây đã bỏ đi lúc chuyển nhà rồi.
Tivi màu vụng về màu đen được đặt trên tủ tivi màu gỗ, bên trên phủ khăn chống bụi bằng tơ, bên cạnh gần đó là tủ lạnh hai cửa màu lục, sô pha mềm mại và tivi đối nhau, trên trà kỷ bày ly trà không và một chậu cây xanh.
Thay đệm giường mới, Triển Ngải Bình còn thay riêng drap giường mới cho các con gái, cô tìm thợ may đặt may, ga giường có ren màu trắng, hoa văn thêu đơn giản, giống như là giường của công chúa nhỏ xinh đẹp.
Con gái Tiểu Miên Hoa thích các loại búp bê vải, Triển Ngải Bình xếp búp bê của cô bé thành hai hàng, vây quanh giường nhỏ của cô bé, cô cầm một con hổ nhỏ, con hổ màu vàng này do chính tay Cố Thịnh làm, đã cũ rồi, lúc nhỏ Tiểu Thang Viên từng chơi, sau đó lại thuộc về Tiểu Miên Hoa.
“Mẹ! Lại mua đồ điện mới rồi!”
Triển Ngải Bình cười nói: “Các bảo bối, đi xem thử giường của các con đi.”
“Wow aaaa! Mẹ, giường rất đẹp, mẹ, nó có thể đàn hồi!”
Tiểu Miên Hoa tháo giày, ôm chó con nhồi bông của mình, ra sức nhún nhảy trên giường, đệm giường búng cô bé lên cao, lại rơi xuống, lại búng lên.
Chị gái Tiểu Thang Viên nhìn tới thích mê, Triển Ngải Bình khuyên ngăn: “Con đã mấy tuổi rồi, đừng nhảy sập giường.”
Tiểu Thang Viên ôm cánh tay của mẹ, tiếc nuối nói: “Vâng ạ.”
Triển Ngải Bình sủng chiều nói: “Nếu sập thì mẹ sẽ mua cái mới.”
“Mẹ con là người mẹ tốt nhất!”
“Cẩn thận đừng nhảy cao quá, ngã trúng đầu.”
Cho hai chị em chúng vui vẻ nhảy nhót, sau đó Triển Ngải Bình dẫn các con gái ngồi trên sô pha xem tivi, Tiểu Miên Hoa còn học ca hát, hát bài vịnh Bành Hồ của bà ngoại, hát vô cùng hay.
“Gió đêm thổi nhẹ qua vịnh Bành Hồ, sóng trắng đẩy bờ cát…”
Tiểu Miên Hoa hát, chị gái Tiểu Thang Viên cũng hát theo, Triển Ngải Bình cũng không nhịn được hát cùng con gái, nhưng ba mẹ con họ lại chỉ có Tiểu Miên Hoa không lạc tông.
Họ hát một lúc, hai cha con Cố Thịnh nhễ nhại mồ hôi trở về, anh trai Oa Bao Nhục, Cố Sâm, trong lòng đang ôm một quả bóng rổ, chiều tối họ luôn đánh bóng rổ một lúc ở trường.
Đây là trường quân đội, sập tối người đánh bóng rổ, chơi xà đơn xà kép không nhiều, năm nay vóc người của Cố Sâm đã cao lên, Tiểu Thang Viên cũng tức là Cố Viện cũng cao lên nhưng không bằng anh trai.
Cố Viện cực kỳ thất vọng, cô bé không thể cao bằng anh trai rồi.
“Anh, người cha và anh toàn mồ hôi, đừng ngồi sô pha mới, mau đi tắm đi.”
Tuy chỉ có một nhà vệ sinh, hai cha con họ cũng không cần chia nhau tắm, cùng nhau tắm xong, thay quần áo, mang mái tóc ướt nhẹp đi ra, Triển Ngải Bình đưa cho mỗi người một chiếc khăn lông khô: “Lau tóc của cha con đi.”
“Tới sô pha ngồi xem tivi đi, tới thử xem có thoải mái không?”
Cố Thịnh cười nhìn cô: “Vợ à, em lại tiêu bao nhiêu tiền rồi?”
Triển Ngải Bình nói: “Cứ nói với người khác, tiền nhà chúng ta kiếm được đều tiêu sạch rồi.”
“Rất gây chú ý.”
Triển Ngải Bình đứng đắn nói: “Tiền kiếm được xài hết rồi, còn gánh nợ, chỉ sợ tháng tới bị người khác giành mối làm ăn.”
Quán trà dầu do cô và chị dâu La mở kiếm được không ít tiền, vô cùng thu hút ánh nhìn của người khác, người ghen tỵ đố kỵ rất nhiều, Triển Ngải Bình cũng không muốn đắc ý khoe khoang, nhưng cô cũng không muốn khiêm tốn, nên hưởng thụ, nên tiêu thì đều tiêu ra…Hỏi mượn tiền cô, vậy thì hết tiền rồi, tiền vốn cô mở quán trà còn chưa kiếm lại được đây.
Cứu cấp bất cứu cùng(*), nửa năm nay Triển Ngải Bình cũng đã cho mượn vài trăm tệ, chiến hữu của Cố Thịnh nhiều, có vài người thật sự cần tiền gấp, cô cũng cho mượn, nhưng cô không muốn làm công tử Bạc Liêu, bị người khác cạo lông cừu.
(*)Cứu người khốn khó nhất thời, không cứu được cái nghèo bền bỉ.
So với việc cho mượn tiền, chi bằng đường hoàng mua các món đồ điện gia dụng, nói cho người ta biết, đã tiêu sạch tiền rồi, không có tiền cho mượn.
Kéo đầu tư càng không có.