Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 673 - Chương 673. Độc Giả 4

Chương 673. Độc giả 4 Chương 673. Độc giả 4

Năm 80 là năm tư tưởng thoáng, là năm của thế hệ văn nhân ra đời, dục vọng sáng tác từng bị áp chế sẽ phun trào ra hàng loạt trong những năm này.

Triển Ngải Bình nói với Thẩm Lệ Thanh: “Ban ngày phòng bao của quán trà chúng tôi mở cửa cho những người làm sáng tác đó, muốn viết bản thảo đều có thể tới quán trà dầu của chúng tôi, gọi một ấm trà, ăn chút điểm tâm, tùy tiện ngồi một chiều.”

Thẩm Lệ Thanh nghe cô nói như vậy, kích động kéo tay của Triển Ngải Bình: “Tiểu Triển à! Cô đúng là một đại văn nhân có cảm xúc mãnh liệt nhất!”

Triển Ngải Bình: “Cái gì???”

Thẩm Lệ Thanh: “Đây quả thật chính là nơi mong ước của văn nhân, có một nơi, mọi người cùng tụ tập uống trà, nói chuyện văn học, thảo luận tác phẩm với nhau…”

Triển Ngải Bình nói: “Vậy chắc tôi là một bà chủ tốt.”

Thẩm Lệ Thanh nói: “Cô không biết, tôi cũng muốn mở một quán trà như thế này, rất nhiều văn nhân đều muốn mở quán trà như thế này, nhưng chúng tôi đều không có sức hành động, cũng không có năng lực gắng gượng.”

“Tiểu Triển, cô quên rồi, cô là người từng xuất bản tác phẩm văn học! Câu chuyện khoa học của cô bán tốt như thế! Độc giả của cô rất nhiều, tôi biết mấy người, họ đều nói từng đọc tác phẩm của cô!”

“Không, nên nói chúng tôi đều từng đọc tác phẩm của cô, chúng tôi đều là độc giả của cô! Cô không biết sách của cô đã truyền rộng tới đâu trong những năm qua…trước đây, chúng tôi còn từng nói chuyện về sách của cô đó.”

Những năm trước đây, cái gì cũng cấm, tiểu thuyết có thể quang minh chính đại truyền bá đều khiến người ta đọc nát rồi, mà trong những tiểu thuyết này lại phải kể tới câu chuyện khoa học do Triển Ngải Bình viết là thú vị nhất, tuy mang mũ phổ cập khoa học, nhưng những câu chuyện đó thực sự thư giản cảm xúc, khiến người ta ấn tượng nhớ lâu, trầm mê trong đó.

Cô giống như là Bồ Tùng Linh hiện đại.

“Tôi có một người bạn, tên là Trần Hi, cậu ấy biết cô là tác giả của câu chuyện khoa học, còn mở một quán trà, cậu ấy nói cậu ấy nhất định phải tới gặp cô.”

Sau mấy ngày, Triển Ngải Bình đã gặp được người tên Trần Hi này ở trong quán trà, đó là một người đàn ông khoảng một mét bảy, tóc xoăn, mặc quần ống loe, trông có hơi chán chường, ánh mắt lại vô cùng có thần, càng khiến người ta bất ngờ hơn là sau lưng anh ta có một chiếc đàn ghita.

Nhưng anh ta đánh ghita rất khó nghe.

Thẩm Lệ Thanh giới thiệu Trần Hi có một bút danh tên là Thần Hi, gần đây từng phát biểu tác phẩm tiểu thuyết và thơ ca trên nhiều sách báo, hiện tại anh ta cũng đang chuẩn bị viết một quyển tiểu thuyết dài tập, trước đây anh ta từng đọc tác phẩm của Triển Ngải Bình, rất sùng bái cô.

Trần Hi nói: “Trước đây tôi không thích đọc những câu chuyện thuyết giáo đó, nhưng câu chuyện khoa học mà cô viết, tôi lại rất thích, tôi kính phục cô.”

Triển Ngải Bình nói: “Cảm ơn, quá khen rồi.”

Triển Ngải Bình tán gẫu với Trần Hi một lúc, cô phát hiện Trần Hi này cực kỳ thích đọc tiểu thuyết võ hiệp, gần như là đã đọc hết tất cả tiểu thuyết võ hiệp tồn lưu trên thị trường, Trần Hi nói: “Từ nhỏ tôi đã thích nghe kiểu chuyện này, trước đây những Nhạc Phi Truyện, Tây Du Ký, Thủy Hử Truyện gì đó…tác phẩm tôi thích tôi đều có thể đọc thuộc lòng ro ro.”

Triển Ngải Bình nghĩ ngợi nói: “Anh thích chuyện võ hiệp? Hay là anh kể chuyện võ hiệp trong quán trà của chúng tôi đi, giống như thuyết thư trước đây vậy, để mọi người nghe.”

Trần Hi đồng ý ngay: “Được chứ!”

Người giống như chị dâu La, ngay cả chữ cũng không biết được mấy chữ, bảo chị ấy đi đọc những câu chuyện võ hiệp gì đó, vậy thì làm khó chị ấy quá. Nhưng nếu nghe kiểu như thuyết thư, chắc có thể thích nghe.

Thế là Trần Hi bắt đầu thuyết thư trong quán trà dầu của họ, quả thật là một phát nổi ngay, đã hấp dẫn một đống thính giả, ngay cả chị dâu La cũng nghe tới cực kỳ mê đắm, cầm lò nhỏ, vừa nghe chuyện vừa giã trà dầu, tất cả mọi người đều vô cùng vui thích.

Mỗi ngày, sập tối Trần Hi kể chuyện hai ba tiếng, rất nhiều người tới nghe chuyện, hạt dưa và nước trà các loại trong quán trà bán ra không ít, Triển Ngải Bình trả lương cho anh ta, Trần Hi không lấy.

Trần Hi nói: “Đừng dùng tiền để sỉ nhục tôi.”

Bình Luận (0)
Comment