Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 674 - Chương 674. Câu Chuyện 1

Chương 674. Câu chuyện 1 Chương 674. Câu chuyện 1

Lúc này, văn nhân cực kỳ có phong cốt, tuyệt đối không vì năm đấu gạo mà khom lưng, giống như Trần Hi, anh ta cảm thấy mình cũng không phải là người được thuê tới, anh ta là một người tự do, anh ta thích câu chuyện do Triển Ngải Bình viết, thích quán trà do cô mở, ban ngày ở trong quán trà viết bài, sập tối kể chuyện cho người khác, đây là tự do của anh ta, niềm vui của anh ta.

Không ai có thể lấy tiền để sỉ nhục niềm vui của anh ta cả.

Triển Ngải Bình đã hiểu ý của anh ta, không cưỡng cầu, ngược lại có hơi khâm phục, đồng thời, cô còn hơi thích thời đại vừa mới mở ra tự do này.

Tuy năm 80 khắp nơi đều là vàng, nhưng lại rất kỳ lạ, rất nhiều người không cực kỳ cuồng nhiệt theo đuổi tiền tài, thờ phụng tiền bạc, không bị việc kiếm tiền đè nén tới ngạt thở.

Đây cũng là do có bối cảnh thời đại nhất định, có lẽ là bởi vì không có áp lực mua nhà, không cần gánh vác khoản vay ba mươi năm, ngày đêm cần mẫn làm việc trả nợ.

Tuy nghèo nhưng không ít gia đình đều có khoản tiết kiệm, rất ít người chi tiêu vượt mức, giống như chị dâu La, cho dù đã dành dụm không ít tiền, chị ấy cũng tiêu rất tiết kiệm, tiền càng góp được nhiều, trong lòng chị ấy càng an ổn.

Không có áp lực mua nhà, không gánh vác khoản vay to lớn, tâm lý không có gánh nặng gì, thuê một căn nhà trong thành phố, mỗi tháng cũng chỉ một tệ mấy hào, mọi người đều không có nhà, đều là nhà chia, nộp một chút xíu tiền thuê.

Nếu người ta đã tiêu sái như thế, Triển Ngải Bình cũng có qua có lại, quán trà dầu nhỏ này kiếm tiền không dễ, nhưng cũng có thể cung cấp một nơi tụ tập nghỉ ngơi cho không ít người thích văn học, tiện cho người ta sáng tác giao lưu.

Trước đây quán trà dầu kinh doanh chủ yếu vào sáng sớm và tối, bây giờ sáng chiều trong ban ngày cũng hoạt động, ban ngày bán trà dầu kiêm bán cà phê, latte, hồng trà, trà Phổ Nhĩ, trà sữa và các loại bánh trứng bánh mì.

Hiện giờ thành phố nào cũng chưa có quán cà phê gì, nơi này càng khỏi phải nói, ai ngờ tới nơi này mở tiệm cà phê? Cũng không có bao nhiêu người tới uống cà phê.

Trước đây Triển Minh Chiêu làm việc ở công ty xuất nhập khẩu ở tỉnh Vân Nam, chủ yếu phụ trách công việc xuất khẩu sản phẩm bên xưởng trà, cậu cũng cực kỳ hiểu rõ về việc xuất khẩu sản xuất cà phê, Triển Ngải Bình nhờ cậu mua giúp một lô cà phê và lá trà.

Mấy năm nay, sản lượng cà phê và lá trà tăng lên, chỉ riêng xuất khẩu đã không tiêu thụ hết sản năng, mà dân trong nước tạm thời vẫn chưa bồi dưỡng ra thói quen uống cà phê và trà ngon, đợi thêm vài năm nữa, rất nhiều lá trà ngon thậm chí là hàng ế, Triển Ngải Bình đã mua không ít cà phê và lá trà, cũng coi như là giúp đỡ xuất khẩu chuyển sang tiêu thụ trong nước.

Triển Minh Chiêu: “Chị, chị thật là, chị mở quán trà lại bán cà phê.”

Triển Ngải Bình nói: “Cà phê và trà, đều nâng cao tinh thần, chống buồn ngủ.”

Sản phẩm như cà phê trong quán trà dầu của họ vừa tung ra đã được đánh giá tốt, rất nhiều người lúc tới viết văn vào ban ngày đều gọi một ly cà phê, thêm một vài món bánh, bán rất được, bởi vì khá hiếm lạ. Sau khi truyền ra, rất nhiều người tới uống latte.

Không ít người không quen uống cà phê thuần, nhưng latte thêm sữa lại vô cùng hot, đương nhiên, thứ bán tốt nhất là latte khoai dẻo, giá bán cao, nhưng vẫn rất nhiều người mua.

Bán cà phê trong một quán trà dầu trang hoàng kiểu Trung, còn có ly cà phê đủ kiểu dáng, tuy trông hơi trung tây lẫn lộn không ra ngô ra khoai…Trên thực tế các nơi khác cũng đều như vậy.

Rất nhiều thứ của nước ngoài vừa truyền ra đều là hỗn tạp như thế này.

Cố Thịnh và La Chí Quốc cũng dẫn vài chiến hữu tới nghe chuyện võ hiệp, đàn ông mà, đều thích nghe những chuyện đánh đánh giết giết này, “quốc gia tình hoài”, “hiệp cốt nhu tràng” gì đó, còn có các loại tình nghĩa anh em…Khiến người ta nghe tới sục sôi máu huyết, rất nhiều người đều là lần đầu tiếp xúc với tiểu thuyết võ hiệp tân hưng như thế này.

Đừng nói là đàn ông, ngay cả chị dâu La cũng nghiện, bây giờ chị ấy cực kỳ nhìn thoáng, cảm thấy tiền gì đó đều không quan trọng bằng nghĩa hiệp của chị ấy.

Chị dâu La rất vui: “Mỗi ngày cứ giã trà dầu, nghe câu chuyện như vậy, cho dù không kiếm tiền chị cũng vui.”

Về tư tưởng, chị dâu La nhìn thoáng, nhưng hiện thực đã đánh cho chị ấy một cú nặng nề.

Bởi vì việc làm ăn của quán trà dầu Ngải Mính lại bắt đầu hot lên, phòng bao được đặt đầy, sáng tối khiến chị ấy bận tối mặt tối mày.

“Vẫn là trà dầu của quán các cô ngon.”

“Hạt dưa này ngon!”

“Tôi vẫn thích bầu không khí ở quán này, người rất đông!”

Bình Luận (0)
Comment