Chị dâu La sắp khóc rồi: “Nhiều khách như vậy ảnh hưởng việc chị nghe kể chuyện, Tiểu Thẩm à, đợi lát nữa em phải kể riêng cho chị nghe.”
Khách đông lên, phải kiếm tiền, ảnh hưởng chị ấy nghe kể chuyện.
Chị dâu La vô cùng khó chịu: “Chị cũng không muốn kiếm nhiều tiền như thế.”
Bảo chị ấy đừng kiếm tiền chị ấy rất khó chịu, bảo chị ấy kiếm tiền chị ấy cũng rất khó chịu, nhưng rốt cuộc chị ấy vẫn là một người phàm tục, không thể nào từ chối tiền ngoài cửa.
Việc làm ăn của quán trà dầu Ngải Mính lại bắt đầu nóng lên, mỗi ngày mỗi thời gian lưu lượng người đều lớn, đã sớm không còn nằm trên một đường thi với quán trà dầu Ngải Bình cách vách nữa.
Mấy người Thạch Tùng Hồng của quán trà dầu Ngải Bình lo lắng, việc làm ăn trong quán trà của họ ngày càng heo hút, mỗi ngày chỉ có mấy bàn người tới uống trà, còn lại đều trống bàn, đều chạy tới bên quán trà dầu Ngải Mính rồi.
Thạch Tùng Hồng: “Đây…tiệm chúng ta hàng ngon giá rẻ lại không tới!”
Cô ta hỏi một vị khách, người ta nói: “Tụ tập cùng nhau uống trà, mấy hào một tệ đều là chuyện nhỏ, nếu đã ra ngoài rồi, vẫn nên chọn quán tốt một chút.”
Người ta đã nguyện ý lựa chọn quán trà dầu Ngải Mính, điểm tâm của người ta nhiều loại, chất lượng trà nước của người ta cao hơn, không gian cũng tốt hơn, còn có một luồng hơi thở văn nhân, nghe nói sập tối còn có người thuyết thư.
“Tôi mời khách, đương nhiên sẽ chọn quán đắt, tôi mời khách mà dẫn người ta tới quán rẻ, tôi có muốn làm người nữa không? Còn tán gẫu, tiết kiệm tiền cũng không phải tiết kiệm ở đây, nguyên liệu người ta dùng đều là đồ tốt.”
“Phải chọn một nơi có không gian tốt nhất.”
Bình thường người nguyện ý đặt phòng bao hầu như đều là đại lý mời khách, nếu không cũng là đồng nghiệp tụ tập cùng góp tiền, hai quán trà dầu, giá cả chênh lệch không quá lớn, có một quán rõ ràng phục vụ tốt hơn, mùi vị cũng ngon hơn, đắt một chút cũng được, càng có thể tỏ rõ thành ý của họ.
“Nếu không chúng ta đào người thuyết thư trong quán trà dầu của họ tới, trả thêm cho anh ta mấy chục tệ, không tin anh ta không tới.”
Thạch Tùng Hồng đến quán cách vách đào người nhưng lại bị hắt một đầu nước lạnh, bởi vì người ta nói: “Cô muốn dùng tiền sỉ nhục tôi? Không ai có thể dùng tiền sỉ nhục tôi cả…”
Thạch Tùng Hồng: “???”
Thu tiền được coi là sỉ nhục sao? Vậy cô ta hận không thể bị người ta dùng tiền để sỉ nhục mỗi ngày?
“Những người ở quán bên cạnh là ai vậy chứ.”
Có giáo viên nói: “Người ta là người tình cảm.”
“Tình cảm có thể ăn như cơm sao?”
Họ cũng muốn bắt chước bán cà phê, nhưng họ cũng không biết điều chế cà phê, chỉ có thể nhìn việc làm ăn sa sút, chẳng mấy chốc, một giáo viên đã kiến nghị họ sửa lại: “Chỗ chúng ta lớn như vậy, nói về quán trà, không đẹp bằng quán bên cạnh, nếu sửa thành một quán cơm, vậy thì khí phái hơn nhiều.”
Bàn ghế trong quán trà của họ cũng đều là đồ mới, rất đẹp, đẹp hơn những quán nhỏ lụp xụp kia nhiều, nếu so với quán trà bên cạnh, trang hoàng không được lắm, nhưng nếu so với những quán cơm kia, họ là quán cơm lớn trang trí bắt mắt.
So với những quán cơm quốc doanh cũ kỹ đó, không biết quán của họ đẹp hơn bao nhiêu lần.
Mấy người Thạch Tùng Hồng nghĩ cũng phải, họ sửa lại một chút, dứt khoát tháo bảng hiệu, đổi tên thành bếp nhỏ tư gia Ngải Bình, kiêm bán trà dầu và cơm.
Bắt đầu từ năm 73, Quế Thành đã mở cửa du lịch với người nước ngoài, cho nên người nước ngoài tới du lịch nhiều, sau khi quán trà dầu Ngải Mính bắt đầu bán cà phê, còn thu hút không ít du khách nước ngoài, buổi chiều người ta tới uống cà phê, buổi tối nhóm người Thạch Tùng Hồng bèn kéo người nước ngoài tới nếm thử “món công phu tư nhân” nhà mình.
“Món công phu?”
…
Quán trà dầu bên cạnh đổi tên, Triển Ngải Bình đi nhìn một cái, nhìn thấy “bếp nhỏ tư gia Ngải Bình”, cô cực kỳ cạn lời, tên cũng đổi rồi, sao đằng sau không đuổi luôn?
Chị dâu La nói: “Đổi rồi thì sao người ta không biết ngại mà chém được, nói là quán chị em với em.”
Triển Ngải Bình: “…”
Người ta đặt tên gì, quả thật cô không thể can dự, nhưng cô vẫn nói với khách trong quán biết, phủ nhận quan hệ của hai quán.
*
“Tiểu Triển.” Thẩm Lệ Thanh tìm tới Triển Ngải Bình, kéo cô cùng đi mở hội tọa đàm đọc sách, những thanh niên trí thức như họ tụ tập lại với nhau, dạo này nghĩ tới nghĩ lui đã nghĩ được một ý tưởng.
Trần Hi nói: “Chúng tôi tới lập một ấn phẩm.”
Triển Ngải Bình nói: “Các người muốn lập ấn phẩm, kéo tôi vào cùng? Muốn tôi đầu tư?”
Thẩm Lệ Thanh nói: “Đúng, chỗ chúng tôi sáu bảy người cùng hợp tác đầu tư, chúng tôi đã nghĩ xong tên ấn phẩm rồi, tên là “Cố sự tạp đàm”, mấy người ngồi đây, chúng ta đều là người sáng tác.”
Triển Ngải Bình đồng ý nói: “Tôi có thể đầu tư cho các người.”