Trần Hi đã đọc rất nhiều tác phẩm về tương lai, đều kéo tới tinh không vũ trụ, di dân sao hỏa, phi thuyền vũ trụ, gặp người ngoài hành tinh gì đó…Mà tác phẩm về tương lai của Triển Ngải Bình không có tinh không vũ trụ, không có người ngoài hành tinh, có sự thay đổi của cuộc sống bình thường.
“Thú vị, tác phẩm này của cô rất thú vị! Không theo lối mòn!” Trần Hi khen lia lịa, thứ chưa từng thấy khiến người ta kinh ngạc cảm thán.
Thẩm Lệ Thanh cười nói: “Tiểu Triển cô quá khiêm tốn, cô còn nói mình không có sức tưởng tượng, cô không có sức tưởng tượng thì ai có sức tưởng tượng đây, cô viết thật chi tiết.”
“Càng chi tiết càng thú vị.”
“Thấy mọi người đều viết đặc sắc như thế, tôi cũng ngại mang câu chuyện tình cảm vô cùng dung tục này của mình ra.”
Mọi người cùng chia sẻ tác phẩm cho nhau, cùng thảo luận việc sáng lập ấn phẩm, nhưng cơn mưa lớn phiêu bạt của hiện thực đã vô tình dập tắt sự nhiệt tình của họ rồi.
“Cơn mưa lớn phiêu bạt” này là mưa lớn liên tục hàng thật giá thật, mưa kéo dài rất lâu.
Dâng lũ rồi!
Trường học của mấy đứa trẻ đều dừng giảng dạy, bên ngoài không ít nơi bị ngập trũng, ngắt đường, người sống ở lầu một thật sự không dễ, lầu một ở bên sông, vậy thật sự có thể ở trong nhà vớt cá rồi.
“Mẹ! Lũ rồi! Lũ rồi! Rất nhiều bạn bị kẹt ở trường, không về nhà được!” Cố Viện dẫn em gái Tiểu Miên Hoa kinh ngạc thảng thốt, đương nhiên, chúng càng thích nghỉ hơn.
“Mẹ, con nghe nói rất nhiều nơi đều ngập lụt rồi.”
Triển Ngải Bình đau đầu: “Đúng vậy, ngập lụt rồi.”
“Cơn mưa này sẽ còn kéo dài bao lâu nữa? Khi nào mới có thể tạnh mưa?”
Đây là hồng thủy, mưa liên tục quá nhiều, dẫn tới nước dâng lên tràn ra ngoài, đường ven sông luôn bị ngập, ra ngoài trở nên cực kỳ bất tiện.
Nhưng các cư dân của Quế Thành hiển nhiên đã quen với việc này, bởi vì mỗi năm đều phải trải qua một lần như vậy, năm nào không dâng nước mới lạ, trời vẫn đang mưa, còn có không ít người bình thản đẩy xe đạp đi trên đường, càng có người nhân cơ hội cầm lưới cá bắt cá. Lúc này rất nhiều nơi nước chỉ ngập tới đầu gối, có vài nơi đã ngập tới hông rồi.
Mọi người dùng các loại vũ khí luân phiên lên trận, có vài người trực tiếp làm bè gỗ bè trúc về nhà.
*
Cơn mưa liên tục hơn một tháng trời cuối cùng cũng tạnh, ánh nắng chiếu khắp nơi, bầu trời như gột rửa, núi cũng xanh, nước cũng xanh, cởi bỏ đi sự vẩn đục của nước lũ, hai bờ sông lại trở nên im lìm, ánh chiếu màu núi hai bên bờ.
Sau khi trải qua thảo luận và tham khảo các loại ý kiến, Triển Ngải Bình sửa đi sửa lại bản thảo của mình, tăng thêm không ít tính đọc cho câu chuyện.
Cố Thịnh luôn là độc giả đầu tiên của cô.
La Chí Quốc cầm một cái cần câu cá, dạo này tâm thái của anh ta vô cùng nhẹ nhõm, các con lớn rồi, vợ cũng có thể kiếm tiền, anh ta cũng không có bốc đồng hướng lên gì, trải qua cuộc sống vô cùng an nhàn, đàn ông trung niên mà, đắm chìm trong sở thích câu cá.
Nơi nào cũng có thể câu.
Anh ta nói với Cố Thịnh: “Lão Cố à, vợ của cậu thật giỏi, nghe vợ tôi nói, bây giờ cô ấy lại làm ấn phẩm câu chuyện gì với người ta, thế này cũng giỏi quá rồi.”
“Hình như đã đầu tư không ít tiền vào trong đó, năm nay tiền nhà cậu kiếm được lại đầu tư ra rồi nhỉ?”
Cố Thịnh gật đầu: “Đầu tư ra rồi.”
La Chí Quốc: “…”
Đồng chí lão La rất lo lắng, bản thân anh ta sống cuộc sống an nhàn, hi vọng người khác cũng sống an nhàn giống anh ta, anh ta trừng to mắt nói: “Người anh em, vợ cậu thất thoát tiền quá.”
Cố Thịnh lườm anh ta một cái, nhàn nhạt nói: “Vợ tôi không chỉ có thể kiếm nhiều tiền, cô ấy còn có thể nổi tiếng, làm tác giả lớn.”
La Chí Quốc cười ha ha vài tiếng, anh ta vô cùng tự hào nói: “Lúc tôi còn trẻ cũng muốn viết chút gì đó, vào quân nghệ còn phát biểu hai bài.”
Cố Thịnh: “Vợ tôi hơn hai mươi tuổi đã ra sách rồi, tới giờ còn có nhà xuất bản liên lạc với cô ấy tái xuất bản.”
La Chí Quốc: “…”
“Vợ cậu sao lại không ngừng nghỉ chút nào vậy, vừa làm giáo viên vừa làm bác sĩ, cô ấy còn mở quán trà viết sách.”
Cố Thịnh: “Người giỏi làm nhiều, không giống một số người, còn trẻ đã muốn nghỉ hưu.”
“Cút cút cút, các cậu không biết hưởng thụ cuộc sống, chuốc khổ.” La Chí Quốc xua tay: “Nhà chúng tôi kiếm mấy trăm tệ một tháng đã đủ rồi, thỏa mãn rồi, thường nói biết đủ vui nhiều, đâu có nhiều tinh lực ngày nào cũng lao lực như thế.”
“Tới lúc đó tạp chí do vợ cậu làm không bán được, tôi mua vài cuốn giúp cậu…Nếu yêu cầu tôi viết hai bài văn, tôi cũng không phải không thể đồng ý.”
Cố Thịnh không quan tâm tới anh ta nữa.
La Chí Quốc muốn kéo Cố Thịnh đi câu cá, làm bạn tốt câu cá bên sông, đồng chí Vương Vương Hữu Lý thì sao, ngày nào cũng rụng tóc, sân huấn luyện ở trường học của Cố Thịnh ở gần doanh khu, hai người thỉnh thoảng gặp mặt.