Đồng chí Lão Vương thật sự phát sầu: “Lão Cố ơi lão Cố, bây giờ vợ tôi hoàn toàn mê đắm rồi, bây giờ cô ấy không thèm lười nữa, ngày nào cũng chạy ra ngoài hô mưa gọi gió làm tạp chí văn học của cô ấy, tôi khuyên thế nào cũng không khuyên được.”
Cố Thịnh nhàn nhạt nói: “Lúc anh còn trẻ, không phải rất thích cảm xúc lãng mạn của cô ấy sao, định sau khi kết hôn sẽ ngắm sao nói trăng bàn chuyện văn học của các người, bây giờ anh đã sớm đánh mất văn học của anh rồi, anh thật giả tạo.”
Vương Hữu Lý bị anh nói đứng họng: “…”
“Trước lúc kết hôn, để lấy lòng, làm bạn chắp bút, giả trang mình thích văn học, còn cai thuốc cai rượu, làm một người chồng tốt, đợi kết hôn rồi thì thay đổi hết, thuốc vẫn hút, rượu vẫn uống, sách cũng không đọc nữa, ngày nào cũng hưởng thụ tư vị làm lãnh đạo của anh, giảng bài chính trị cho người ta.”
Vương Hữu Lý đang hút thuốc, tặc lưỡi: “Lão Cố, trước đây ủy viên nhà cậu đã dạy cho cậu bao nhiêu tiết chính trị, khiến cậu có oán khí lớn như vậy.”
Cố Thịnh khoanh tay từ trên cao nhìn xuống nói: “Tôi nói thật.”
Vương Hữu Lý dập tắt thuốc, anh ta nói thật lòng: “Tôi muốn nói với cậu, hai chúng ta là anh khó em khổ, cậu tưởng cậu chạy thoát sao? Bây giờ vợ tôi ngày càng sửa soạn thời thượng, ngày nào cũng chạy đi nói chuyện sáng tác với mấy đại tài tử kia, cậu tưởng vợ cậu tốt tới đâu? Cậu làm chồng, lẽ nào cậu không hề có chút cảm giác nguy hiểm nào sao?”
“Tôi có cảm giác nguy hiểm gì? Chỉ cần vợ tôi viết xong bài văn, lập tức lấy cho tôi đọc ——” Cố Thịnh giương khóe môi, bổ sung nói: “Tôi cũng không giống nhân lão châu hoàng(*) anh.”
(*): người già đi giống như ngọc trai chuyển sang màu vàng, mất đi giá trị quý giá
“Mở to mắt lên một chút, anh nhìn xem gương mặt của chủ nhiệm Cố, xem thử dáng người của tôi, chỉ cần vợ tôi không mù, cô ấy sẽ không chạy theo người khác.”
Sau khi nói xong, Cố Thịnh tiêu sái rời đi, Vương Hữu Lý bị anh chọc giận sôi máu.
Nhân lão châu hoàng?
Cậu mới nhân lão châu hoàng.
Vương Hữu Lý soi gương, đều là người sắp bốn mươi rồi, quả thật đã có tuổi, hai năm nay tóc cũng không giữ được, răng cũng không quá đảm bảo…Thẩm Lệ Thanh vẫn mười năm như một, cô ấy uốn tóc trông rất có tinh thần, mặc váy đỏ xinh đẹp ra ngoài, nói chuyện sáng tác, làm ấn phẩm với những người văn hóa đó.
Thẩm Lệ Thanh làm ấn phẩm có thể thành công hay không không quan trọng, Vương Hữu Lý chỉ sợ vợ mình chạy theo người khác.
Nhưng tên chó súc sinh Cố Thịnh này lại không hề có chút cảm giác nguy hiểm như anh ta, hai người họ đã kết hôn gần mười năm rồi, vợ còn làm tạp chí với người khác, anh không sợ vợ mình bị người văn hóa vớt chạy sao?
Vương Hữu Lý hồi tưởng lại gương mặt đó của Cố Thịnh, quả thật anh ta rất phục, đã sắp bốn mươi nhưng khi đứng ra vẫn có một đống cô gái trẻ ở văn công đoàn và đội chữa trị hỏi thăm chủ nhiệm Cố, những nữ binh đó xì xầm bàn tán về giáo quan Cố, còn có người to gan tỏ tình với anh, mặc kệ người ta có vợ.
Mấy năm nay, đãi ngộ ăn uống được nâng cao, Vương Hữu Lý cũng ăn phì người, hút thuốc nhiều năm như vậy, răng cũng vàng, vừa soi gương, đừng nói là so với mười năm trước, cho dù là so với năm năm trước cũng to phổng phao.
Lỡ như vợ thật sự chạy theo người khác thì phải làm sao?
Cho dù biểu hiện ra sự tự tin mạnh mẽ ở trước mặt Vương Hữu Lý, nhưng đồng chí Cố Thịnh vẫn không khỏi bị đồng chí lão Vương truyền nhiễm nỗi lo.
Buổi tối, Triển Ngải Bình đánh răng rửa mặt, Cố Thịnh mon men đi tới phía sau cô, hai vợ chồng cùng soi một tấm gương, làn da của người phụ nữ trong gương trắng nõn, một đôi mắt rất linh động, giống như là hai con cá bơi trong nước, nhất cử nhất động đều hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Triển Ngải Bình nghi hoặc: “Anh làm gì vậy?”
Triển Ngải Bình nhìn hai người trong gương, Cố Thịnh cao hơn cô hơn nửa cái đầu, khi đứng ở bên cạnh cô, giống như một tấm chắn gió, vững vàng bảo vệ cô dưới thân, chỉ là trời nóng, thật sự không cần tấm chắn gió.
Cố Thịnh nói: “Có cảm thấy anh nhân lão châu hoàng không.”
Triển Ngải Bình mỉm cười sờ mặt của anh: “Đồng chí lão Cố? Cái gì đã kích thích anh bộc phát cảm xúc vậy? Hoài nghi anh đang ám thị em nhân lão châu hoàng.”
Cố Thịnh: “Lão Vương nói, sợ vợ chạy theo người khác.”
Triển Ngải Bình: “Đồng chí Cố anh có ý khác à.”
“Anh không sợ, là anh ta sợ.” Cố Thịnh ôm Triển Ngải Bình từ phía sau, mặt của hai người dính vào nhau: “Hai chúng ta trông vẫn giống như là vợ chồng, tư sắc này của anh vẫn tạm.”
Triển Ngải Bình: “…” Thật sự nên để các học viên dưới trướng anh tới nghe thử anh nói gì.
Nam thanh nữ tú trong gương, thời gian tựa như không lưu lại bao nhiêu dấu vết trên mặt của họ, chỉ lặng lẽ thay đổi sự non nớt ngây ngô, cằm của họ cũng nhọn lên không ít, không có cảm giác tròn đầy như lúc trẻ, quai hàm cũng nhỏ rồi.