Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 683 - Chương 683. Mười Năm 3

Chương 683. Mười năm 3 Chương 683. Mười năm 3

Vương Hữu Lý đã mưu tính cả rồi, gạt vợ vào tròng trước rồi nói, kết quả nửa đường giết ra một “Cố giảo kim”, anh ta còn tưởng thật, anh ta thật sự đi làm một người chồng ba tốt, hại anh ta mười năm.

Anh ta bị ép làm người chồng tốt.

Thẩm Lệ Thanh nói: “Năm đó tôi cũng đang giấu tâm tư, tôi vừa lười vừa ham ăn, còn không thích làm việc, chỉ muốn suy nghĩ làm sao tìm một tên ngốc kết hôn, tôi nghĩ sĩ quan rất dễ lừa, đơn thuần, bảo anh ấy viết giấy đảm bảo là anh ấy viết ngay, tên chim ngốc này, đợi anh ấy biết bản tính của tôi chọc tức chết anh ấy.”

“Các người còn nhớ không, năm đó tôi tới viện gia thuộc, tôi còn biểu hiện vài ngày, tôi còn nấu một bàn thức ăn.”

Thẩm Lệ Thanh nói: “Khi đó tôi nghĩ gả cho một quân nhân, quân hôn cũng khó ly hôn, còn anh ấy dám đánh tôi, đừng thấy tôi lười, tôi vẫn có sức đấy, ài, tôi nhìn chuẩn chỉnh, Tiểu Triển, dáng người như lão Cố nhà cô thì tôi không thèm đâu, cỡ lão Vương, tôi đấm một phát là anh ấy rụng răng cửa.”

Triển Ngải Bình cạn lời: “Hai vợ chồng các người kết hôn mười năm rồi còn không ưa nhau à?”

Chạy tới ngày kỷ niệm mười năm của họ làm sói xám tự khai.

Thẩm Lệ Thanh nói: “Đều là vợ chồng già rồi, còn có gì phải giấu? Lẽ nào còn có thể ly hôn, con cũng lớn như vậy rồi.”

Triển Ngải Bình nói: “Cũng đúng.”

Vương Hữu Lý thầm lẩm bẩm nói: “Hai người thì sao, năm xưa hai người kết hôn có tâm tư nhỏ gì?”

Triển Ngải Bình động tâm tư, thầm nghĩ hóa ra họ chủ động tự khai ở đó chính là để gài cô và Cố Thịnh.

Triển Ngải Bình nói: “Đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, tôi cũng nói một câu thật lòng, mười mấy tuổi tôi đã phát hiện mình thích anh ấy, quá kiêu ngạo, vẫn luôn không dám nói, bởi vì khi đó ở trong mắt rất nhiều người quan hệ của hai chúng tôi không tốt.”

“Sau đó tốt nghiệp, anh ấy đến tỉnh Vân Nam, thực ra tôi đã điền rồi, tôi muốn đến chỗ anh ấy…Nhưng giáo viên không nói với tôi rằng thầy ấy đã tự ý giữ tôi lại Thượng Hải, thầy đối xử với tôi rất tốt, tôi luôn xem thầy ấy là cha, tôi ngại cô phụ sự bồi dưỡng của thầy ấy.”

“Thầy đối xử với tôi khác biệt, rất nhiều người đều đố kỵ tôi, họ đang đợi nhìn trò cười của tôi, khi đó tôi rất quan tâm ánh nhìn của người khác…Sau này phẫu thuật xảy ra ngoài ý muốn, tôi chịu đả kích rất lớn, tôi cảm thấy mình có lỗi với thầy, tôi luôn hoan tưởng có phải người khác đang cười thầm tôi hay không, khi đó tôi đã gặp Hạ Minh Chương.”

“Anh ta theo đuổi tôi, anh ta là một người đàn ông rất biết cách lấy lòng người khác, trước khi bộ mặt thật bại lộ, hỏi han ân cần, cái gì cũng chu đáo, nói nhất kiến chung tình với tôi, cái gì cũng thuận theo tôi, tôi rất ít khi được người nào đối xử dịu dàng như vậy, dưới sự dây dưa của anh ta, tôi đã đồng ý hẹn hò kết hôn với anh ta.”

“Trong lòng tôi có một người đàn ông khác, không yêu anh ta, nhưng bởi vì anh ta tốt với tôi, bởi vì lời nói đường mật của anh ta, anh ta nói anh ta đã bỏ ra rất nhiều vì tôi, mà tôi lại không quan tâm tới anh ta khiến anh ta tổn thương, rất buồn. Trước đây tôi không có đầu óc, tôi tin anh ta, cho nên tôi đối mặt với anh ta luôn rất hổ thẹn…”

Nói ra quá khứ lần nữa, Triển Ngải Bình không cảm thấy quá buồn, cũng không còn cảm thấy khó mở miệng nữa. Khi đó quả thực cô cũng có tâm tư nhỏ mới để người khác lợi dụng kẽ hở.

Tới sau này, Triển Ngải Bình nhìn thấy rất nhiều người bạn trên mạng khuyên cô gái trẻ ở trên mạng nói: Nếu không gả được cho người cô yêu, vậy thì gả cho người đối xử tốt với cô.

Câu nói này quá bẫy người.

Thật sự tin rồi, mới biết đã lún vào trong vũng bùn sâu cỡ nào.

Trong lòng có người khác lại sống cùng một người mình không yêu, tới cuối cùng đều là dày vò, người không yêu, cho dù đối xử với cô tốt bao nhiêu, cô cũng không yêu, tới cuối cùng chỉ là hổ thẹn càng nhiều, tâm ý khó bình.

Nếu gặp phải kiểu người tâm thuật bất chính, giả vờ đối xử tốt với bạn, vậy thì càng xui xẻo, anh ta sẽ mượn những giả dối này đoạt lấy lợi ích từ trên người bạn.

Nhưng nhiều chuyện quá khứ, sau này nghĩ lại cũng không nói là cực kỳ phẫn hận và hối hận, lúc còn trẻ gặp phải một tên đàn ông cặn bã, cũng không có gì đòi sống đòi chết, Triển Ngải Bình rất hưởng thụ cuộc sống độc thân sau khi đá Hạ Minh Chương đi.

Một kiếp người cũng không chỉ có tình yêu, phụ nữ cũng không phải nhất định phải làm một người mẹ.

Nếu không thể kết hôn cùng người mình thích, nếu không phải từ sâu trong lòng muốn kết hôn với người đó, hoàn toàn không cần cuốn theo dư luận xã hội, đi theo đám đông kết hôn, xây dựng gia đình, trở thành một người mẹ. Trên thực tế, cô độc cả đời cũng rất sảng khoái.

Sau khi già đi, yêu một mối tình tuổi xế chiều cũng không tệ.

Triển Ngải Bình cười nói: “Tôi yêu anh ấy, cho nên mới kết hôn cùng anh ấy.”

Cố Thịnh đang bưng một đĩa thức ăn đi ra, bình thản nói: “Tốt thật, anh cũng vậy.”

Vương Hữu Lý “vãi chưởng” một tiếng: “Không biết cậu đã nghe trộm bao lâu rồi, bây giờ mới ra.”

“Cậu nhìn xem thứ cậu bưng là món gì?”

“Khét rồi khét rồi, đồ ăn của lão Cố cậu khét rồi.”

Bình Luận (0)
Comment