Hai gia đình đơn giản ăn một bữa cơm, trừ một món ăn, món khác dưới tay đồng chí Cố không khét, có thể là vì tâm trạng tốt, đồ ăn nấu ra cũng ngon hơn bình thường mấy lần, một bàn thức ăn được ăn sạch sẽ.
Cố Thịnh uống rượu, Vương Hữu Lý bị anh chuốc gục, một mình anh uống rất vui, cuối cùng Triển Ngải Bình kéo anh về phòng, người đã say, giống như con chó lớn, dính bên người cô cười ngốc.
“Đã mấy tuổi rồi chứ…” Triển Ngải Bình cười mắng anh, Cố Thịnh cũng mặc kệ, anh vui, trong miệng mơ mơ hồ hồ gọi vợ, vợ, sau đó cũng không biết là tỉnh rượu hay chưa tỉnh, kéo Triển Ngải Bình nói một đống chuyện năm xưa đi học ở trường quân đội.
Nói lúc đầu anh thích cô cỡ nào, nửa đêm nhớ cô không ngủ được, viết cho cô rất nhiều bức thư nhưng cuối cùng đều xé, không dám nói cho ai biết, lén lút xem trộm ảnh cô dưới ánh đèn…
Triển Ngải Bình vừa nghe vừa lấy quyển sổ nhỏ ghi lại, uống rượu say rồi phun ra lịch sử đen, đúng là thói quen tốt.
Đợi sang ngày hôm sau thức dậy, chạy bộ tắm rửa cạo râu xong, anh lại biến thành giáo quan Cố đẹp trai chín chắn, tựa như con chó lớn cười ngốc ngày hôm qua không phải anh.
Triển Ngải Bình nói: “Lão Cố à, em đã lấy sổ ghi rồi, anh đừng chối nữa.”
Cố Thịnh nhàn nhạt nói: “Ai không có lúc tuổi trẻ điên cuồng.”
Triển Ngải Bình chậc một tiếng: “Nhìn thấy anh đỏ mặt rồi.”
Cố Thịnh: “…”
“Vợ à, em cũng vậy.”
*
Ngày kỷ niệm kết hôn của họ chưa qua hai ngày, mẹ con Cao Kinh Mai đã tới, cô ấy không phải đặc biệt tới thăm họ, cô ấy tới tỉnh Quảng Đông bên cạnh, thuận đường tới tìm Triển Ngải Bình.
Cao Kinh Mai do dự có nên để Lục Trình ở nhà họ Cố không, cô ấy nói với Triển Ngải Bình: “Tôi phải đi tìm Lục Minh ly hôn! Tên đàn ông khốn nạn này!”
Triển Ngải Bình hỏi: “Làm sao vậy, không phải tình cảm giữa hai người vẫn luôn rất ổn định sao, chúng ta đều đã kết hôn mười năm rồi nhỉ.”
“Đúng vậy, mười năm rồi, tên khốn này! Tức chết tôi mất!” Cao Kinh Mai đập bàn, đập bàn của nhà họ Cố kêu bốp bốp.
Triển Ngải Bình: “Rốt cuộc là làm sao? Sao anh ấy lại chạy tới tỉnh Quảng Đông?”
Cao Kinh Mai nói: “Trước đây anh ấy nói mình tới tuổi rồi, cũng không muốn tiếp tục làm trong quân đội nữa, anh ấy muốn thoái ngũ chuyển ngành, tôi đồng ý, liên hệ với chỗ cha tôi, sắp xếp cho anh ấy một vị trí làm việc tốt ở trong thủ đô, tất cả đều sắp xếp xong, anh ấy lại bỏ gánh giữa chợ vào thời khắc mấu chốt, tên này tự ý theo một thủ trưởng già đến khu khai phá thành phố Thâm Quyến, đến cục chiêu thương đối ngoại gì đó, còn nói muốn làm một vố lớn, anh ấy có thể làm được chuyện gì chứ?”
Cao Kinh Mai luôn cảm thấy chồng mình có tướng mạo đẹp đẽ ôn nhu, tính cách mềm mỏng, nhu hòa, anh ấy không thích hợp làm một quân nhân, thích hợp làm một học giả ôn nhu hơn, nhưng Cao Kinh Mai thực sự thích anh ấy, thích người đàn ông có tính cách tốt, có thể bao dung tất cả tính xấu của cô ấy.
Lục Minh cưới cô ấy không phải là ở rể nhà họ Cao, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, anh ấy giống như ở rể, cái gì cũng nghe theo cô ấy, cô ấy muốn làm gì thì làm đó, nhưng bây giờ Lục Minh lại dám phản kháng sắp xếp của cô ấy, anh lén lút cô ấy bỏ chạy rồi!
Triển Ngải Bình nói: “Cô thật sự muốn ly hôn với anh ấy sao?”
Cao Kinh Mai tức giận nói: “Tôi cho anh ấy thông điệp cuối cùng, nếu anh ấy không về thủ đô, vậy thì ly hôn.”
“Tên khốn này, nhiều năm như thế, anh ấy cứng cánh rồi, nếu anh ấy không muốn sống với tôi nữa thì ly hôn!”
Triển Ngải Bình: “Cô nhìn cô, mở miệng là nói ly hôn, cô thật sự nỡ ly hôn sao? Tôi thấy cô chỉ đang phô trương thôi.”
Cao Kinh Mai nhăn mặt: “Nói ly là ly, ai sợ ai.”
Triển Ngải Bình nói: “Lỡ như thật sự ly hôn với cô thì sao.”
Cao Kinh Mai đập mạnh bàn một cái: “Anh ấy dám! Tôi trực tiếp đánh chết anh ấy! Chúng tôi đồng quy vu tận! Nếu anh ấy dám có lỗi với tôi, tôi giết anh ấy trước rồi tự sát, Bình Bình, Tiểu Trình giao cho cô rồi!”
Triển Ngải Bình: “Chị em à, cô khoan kích động đã.”
Lần này Cao Kinh Mai thật sự nghẹn tới đỏ mắt, tình cảm nhiều năm như vậy, sao cô ấy nỡ ly hôn, người đàn ông này luôn đối xử với cô ấy rất tốt, anh ấy thực sự chỉ là một tên ngốc: “Bình Bình, trước đây tôi chê anh ấy không tốt, nhưng tôi cũng không muốn bắt anh ấy phải làm sự nghiệp lớn gì, anh ấy cứ thành thật làm việc không tốt sao, cuộc sống tốt đẹp không muốn, cứ đòi đi làm bậy.”
Thành phố Thâm Quyến được quy hoạch làm đặc khu kinh tế, là kiểu mẫu tuyến đầu của cải cách mở cửa, mọi thứ của nó đều là ẩn số, tới bây giờ vẫn tồn tại rất nhiều tranh cãi, sự phát triển của Thâm Quyến chịu áp lực to lớn, không ai biết sau này sẽ biến thành thế nào.
Đặc biệt là năm nay, doanh nghiệp nhà nước cải cách bị hạn chế, rất nhiều chính sách mở cửa bị thu hẹp lại, trên báo lại bắt đầu dấy lên tội đầu cơ chuộc lợi…
Người như Cao Kinh Mai, cô ấy chỉ mong một chữ “ổn”, cô ấy cảm thấy chồng Lục Minh của mình không có bản lĩnh gì, thành thật ở thủ đô được nhà họ Cao che chở, vững vàng sống cuộc đời an ổn là được, không cần phải tới khu khai phá làm một số chuyện không rõ tương lai.
Triển Ngải Bình khuyên: “Đó chưa chắc là làm bậy, chưa biết chừng sau này tốc độ phát triển của thành phố Thâm Quyến sẽ tăng vọt trong một đêm.”
“Tăng hay không là một chuyện khác.” Cao Kinh Mai lau nước mắt: “Nhiều năm như vậy rồi, anh ấy lại dám trái ý tôi, lần đầu tiên anh ấy phản bội tôi, Bình Bình, cô nói có phải anh ấy thay lòng rồi không?”
Triển Ngải Bình nói: “Hay là tôi gọi điện thoại liên lạc với Lục Minh, Mai Mai, cô khoan kích động đã.”