Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 685 - Chương 685. Nuôi Cá 2

Chương 685. Nuôi cá 2 Chương 685. Nuôi cá 2

Triển Ngải Bình tốn cả buổi, cuối cùng cũng liên lạc được Lục Minh, Lục Minh biết là điện thoại cô gọi tới, anh ấy hơi sợ hãi lại hơi kích động: “Bác sĩ Triển, cô giúp tôi trấn an Mai Mai.”

Lục Minh nói: “Nói với Mai Mai, tôi yêu cô ấy.”

“Tôi là một người đàn ông, tôi cũng muốn làm ra sự nghiệp, tôi không muốn bị người khác nói là dựa vào cha vợ nữa, tôi…tôi cũng không tệ giống như cô ấy nói.” Ở trong cục chiêu thương đối ngoại, mỗi ngày đều nhìn thấy hạng mục đầu tư hàng trăm vạn hàng nghìn vạn thậm chí hàng ức, đã mở mang nhãn giới của anh ấy rất lớn, Lục Minh cảm thấy ở đây rất có tiềm năng, đợi những đầu tư này đều chắc chắn, có thể dự kiến sự huy hoàng của thành phố trong tương lai rồi.

Cúp điện thoại, Triển Ngải Bình khuyên Cao Kinh Mai: “Trước đây cô chê anh ấy tệ, bây giờ không tệ nữa, cô lại không hài lòng.”

“Đừng giả vờ giận nữa, anh ấy nói anh ấy yêu cô, nghe thấy chưa, đồng chí Mai Mai, anh ấy nói anh ấy yêu cô!”

“Yêu yêu yêu yêu, yêu cái rắm á.” Cao Kinh Mai hùng hùng hổ hổ: “Người đàn ông này là cố chấp.”

“Không đi tìm anh ấy nữa, để tên đàn ông tồi này quay về tìm tôi ly hôn vậy.” Cao Kinh Mai giận dữ nói: “Để tên đàn ông thối này quay về cầu xin tôi giống như kẻ sa cơ.”

Triển Ngải Bình không nhịn được cười: “Lỡ như người ta thật sự gây dựng được sự nghiệp lớn thì sao, ở bên đó khắp nơi đều là vàng, làm gì không thể phát tài chứ, chỉ riêng việc mua đi bán lại đã có thể kiếm được một vố lớn rồi.”

Bây giờ là thời kỳ làm giàu ở địa khu ven biển, buôn lậu hoặc mua đi bán lại rất nhiều, không chỉ kinh doanh các sản phẩm điện tử nước ngoài, kinh doanh đồ thủ công nội địa cũng có thể kiếm được khá nhiều tiền.

Cao Kinh Mai lắc đầu: “Kiếm nhiều tiền như thế có ích gì?”

“Thật sự đầu cơ trục lợi thì phải ăn cơm tù.”

Triển Ngải Bình: “…”

Trước đây, thứ gì cũng cần dựa vào phiếu mua nên đã hạn chế sức tưởng tượng của mọi người về tiền, nhà thương phẩm vẫn chưa bắt đầu được khai phá hàng loạt, mỗi gia đình cũng không cần mua xe, kiếm quá nhiều tiền tựa như thật sự không tiêu hết được?

Trừ phi xuất ngoại mua mua mua.

Triển Ngải Bình nói: “Đợi sau này nếu cô kiếm quá nhiều tiền, bảo lão Lục nhà cô tới Thâm Quyến xây vài tòa lầu? Để cho tôi hai tòa đi, coi như là cháu nội cháu ngoại sau này.”

Cao Kinh Mai cười phì: “Còn mấy tòa nhà, cô muốn nhiều nhà như thế làm gì? Ở hết sao? Bây giờ kế hoạch hóa gia đình, cho dù con của cô một đứa sinh cho cô hai đứa cháu, vậy cũng mới sáu đứa, có thể ở hết mấy tòa lầu à.”

“Sao còn chạy tới nơi xa như thế ở.”

Triển Ngải Bình nói: “Tôi thích nhà, tôi thích kiểu nhà có cả viện.”

“Cô thích tứ hợp viện ở thủ đô không? Một căn, của tôi, cô muốn thì tôi bán cho cô.” Cao Kinh Mai uống một ngụm trà: “Tôi cảm thấy ở nhà lầu thoải mái hơn tứ hợp viện, không dễ có chuột, ở bên đó đại tạp viện, ai không mong ở nhà lầu chứ.”

Triển Ngải Bình chấn kinh: “Cô thật sự muốn bán cho tôi à?”

“Nếu cô muốn thì tôi bán cho cô, tôi tặng cô cũng được nữa.” Cao Kinh Mai vô cùng phóng khoáng, con người cô ấy vốn không có khái niệm tiền bạc gì, bởi vì cô ấy ở lâu trong bộ đội, quần áo ăn uống đi lại chỗ ở đều không cần tốn tiền.

Cô ấy cảm thấy có tiền cũng không có ích gì.

Triển Ngải Bình: “Chị em à, tôi cũng không chiếm tiện nghi của cô, tứ hợp viện của cô vẫn nên để lại làm đồ gia truyền đi, để cho cháu cô, đề phòng bán ra rồi hối hận.”

Ở thời đại này, không có mấy người sẽ cảm thấy nhà là món đầu tư tăng giá, bởi vì mọi người đều có nhà ở, hoặc là nhà được chia thuê, hoặc là nhà của đơn vị chia, còn có đất ở được duyệt tự xây nhà, nếu mọi người đều có nhà ở, sao còn có nhu cầu mua nhà chứ?

Một căn nhà thương phẩm khai phá cung cấp cho ngoại thương đã mấy chục nghìn tệ một căn, mà kiểu tứ hợp viện nhỏ tổ truyền ở thủ đô ngược lại không được nhiều tiền như thế, chỉ khoảng mười hai mươi nghìn tệ một căn.

Lúc này nhân dân đều ở nhà trệt, đều mong chuyển vào nhà cao ốc ở, khí phái!

“Nhờ người của cô để ý giúp tôi một chút, mấy năm nay bên đó còn có ai muốn bán tứ hợp viện không, tôi mua hai căn, em trai em và em gái tôi ở đó, vừa hay cho chúng ở.”

Năm sau Triển Minh Chiêu và Cố Tương Nghi sẽ tốt nghiệp đại học.

Cao Kinh Mai nói: “Được.”

Hai người nói chuyện một lúc, Triển Ngải Bình lại khuyên cô ấy vài câu: “Lão Lục nhà cô ủng hộ công việc của cô mười mấy năm, bây giờ cô cũng nên cho anh ấy một cơ hội, ủng hộ công việc của anh ấy.”

Cao Kinh Mai hừ một tiếng, tuy cô ấy không lên tiếng nhưng đã đồng ý trong lòng rồi.

Mùa hè năm 81, Cao Kinh mai cũng chuyển tới cương vị hành chính ở trường quân đội, Triển Ngải Bình cảm thấy cô ấy rất kỳ quặc, Triển Ngải Bình nói: “Có tin sớm muộn gì cô cũng phải đi không, công việc của cô đã chuyển đổi rồi, sao không dứt khoát tới tỉnh bên cạnh luôn.”

“Tôi chủ động chạy tới đó? Tôi rẻ như thế sao? Tôi muốn anh ấy tới cầu xin tôi!” Cao Kinh Mai khoanh tay lớn tiếng nói.

Bình Luận (0)
Comment